Wednesday, November 20, 2013

On Ido Portal and movement.

Out of luck, I just happened to learn something really great today: movement and being able to move.

For the longest time I was such a sloth: no sports, no work-out, no hard sweats. I was the exact artist type: dreamy, frail and slow. It was only recent that I picked up running, and tried my luck on yoga, working out, basket ball etc. (I am a hopeless dreamer and still trying). Will skip the part of how working out has gradually changed me, I want to share with you one or two things about MOVEMENT.

As we are far from the time of hunting and gathering - from working physically to get our food, we have lost touch with our body. Maybe that is why we club - to releash the tension from everyday works and social roles, to let go, let loose of yourself and your body, and of course to seek for interaction and attention - that's our basic instinct. And today I just found all that in a practice from Kai from Tradeschool from Ido Portal.

What is the reason behind your work-out? Is it because you want to loose weight? Stay healthy and fit? Want to have curves, all parts slim and full magically like the golden ratio? Like a lot of people have told me, I would be able to take in whatever food and don't have to exercise so much to burn all the calories. It's true that I have high-metabolism and (un)fortunately wouldn't gain so much weight, but my body does know whether it is feeling good or not. Just like you I experience meat-sweat, excess fat on my belly etc. and I need to do something, move, run, play, scream to get rid of the nasty feel.

Honestly I am still struggling with my poor self-discipline, trying hard to keep running on a regular basis - but isn't it quite natural - you just move your body because it is embedded in every cell of yours? To get rid of that fatty chunk is great, but first of all you experience a kind of orgasm after each of your work-out session. Feeling great, afresh, sweated, breathing loudly and strongly and accomplished.

So Ido methods that I was so lucky to try out today - is all about how we should move freely and naturally through cross-practices. I have almost zero-knowledge about sports and all that, so I am just rambling a bit here. Kai (our teacher, who attended Ido's workshop in Singapore a few months ago) taught us the basics moves, and from then we paired up, did something like counter-attack but much less intense, the aim is to feel the person coming at you and avoid them by moving around with the basics we just learnt. It was great funnnn and it immediately opened up my thoughts, resulting on this messy entry.

Hear Ido talking about movement and motivation here

So, move your ass. Let's ever, always move.


Thursday, November 14, 2013

Làm xấu.

Vừa sáng ngủ dậy, bạn cùng giường đập thẳng vào mặt mình một cái design diễm hường không còn đường thoát: "Chị Linh, ra em cho xem cái này hay lắm nè!".

Nói chung, có bao nhiêu effect trong đời mình mơ ước cũng không dám dùng thì bạn ý đã mạnh dạn đưa hết vào bài. Đây là một quyển booklet có cái bìa như sau:





Nói chung, các bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng được ruột bên trong nó như thế nào. Nói ngắn gọn dễ hiểu thì cái này mang ra làm menu đồ uống cho mấy hàng ăn ở Trần Quốc Toản là hợp nhất.

Nhưng kỳ diệu thay, hai đứa đã có mười phút tự sướng hả hê nhất buổi sáng, lâu lắm mình mới có cảm xúc vui vẻ khi critic bài người khác, còn người khác thì loạn lên vì phấn khích, kiểu ôi cuộc đời sự nghiệp học hành là đây, em yêu phút giây này làm sao có thể nào quên cái  ngày thiết kế được quyển booklet trời đánh như vầy. 

Ừ, nghe thì vô lý khủng khiếp nhưng sau khi hai đứa thăng hoa cảm xúc hết rồi, mình mới ngồi nghĩ một tý về sự vô lý này và đẻ ra bài viết này.

Khi nói đến thiết kế - mọi người sẽ nghĩ đến cái gì? 90% là một lũ vẽ đẹp, biết làm các thứ trở nên đẹp, gọn, sạch, sáng, dễ hiểu. Làm cho mấy cái công ty tự dưng nhìn chuyên nghiệp hơn hẳn vì có logo rồi "bộ nhận diện thương hiệu"; biết bốc phét để quẳng cáo nghe hay hớm và nhìn dễ thương như mấy con bò Vinamilk vẫn hát "Sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm". Và nói chung chúng nó làm gì thì mình cũng không hiểu lắm nhưng nhìn hay phết và khi nào mình làm nhà/làm quán/làm đám cưới/làm xyz mình có thể nhờ cậy hỏi đáp được.

Cứ thế, nghệ sĩ và thiết kế nói chung bị đánh đồng với "làm đẹp". Làm đẹp làm sạch và khơi gợi cảm hứng trên mọi mặt trận. 



Thế làm xấu thì sao?



Hồi xưa lúc mình còn học cấp ba, nhìn mấy anh chị thiết kế thời trang ăn mặc lập dị thì khá khó hiểu (dù mình cũng ăn mặc lập dị chẳng kém). Kiểu, tại sao có mắt thẩm mỹ và thiết kế đẹp mà lại choàng lên người những thứ giẻ rách gì ý. Nhưng dần dần mình phát hiện ra, mình cũng đang trên cái đà "làm xấu" đó. Và lý do, chính bởi vì sự "làm đẹp" kia kìa.

Lúc nào người ta cũng đòi đẹp và nổi, để chúng tôi hết lòng giải thích một điều là: Form Follows Function. Hình dạng thì ăn theo Chức năng. 

  1. Nếu chức năng của bạn A là báo cáo tài chính, mình sẽ làm cho bạn A thật gọn gàng sạch sẽ.
  2. Nếu chức năng của bạn A là bán nước mắm, thì mình sẽ làm cho bạn một cái mác hoa hoè không kém bọn nước mắm bán ngoài kia (chắc có kèm thêm tý mùi parody)
  3. Nếu bạn A chẳng có thông điệp gì để nói, mình sẽ bullshit cho bạn A những thứ nhảm nhí nhất có thể nghĩ ra được. Và đấy chính là trường hợp quyển booklet của bạn mình. 


Nó đã bung xoè ói mửa ra những thứ kinh khủng nhất có thể làm trong cái ngành này: đổ bóng, viền chữ, hình nền nhói mắt, sóng sóng, lượn lượn. Vì cái nội dung bên trong chán ghét, nên việc quái gì phải làm bên ngoài đẹp đẽ? Và khi cả vỏ lẫn ruột xấu đều, xấu đặc sắc, tự dưng thấy hả hê đắc ý phù hợp làm sao. Xấu xí hay đẹp đẽ chỉ là cái vỏ, điều quan trọng khi làm design với mình là design có mang lại được một cảm xúc gì cho người ta không. Vì cái ngành này là cái ngành giấy lộn, in xong, dùng, vứt. Tờ rơi áp phích hoạ báo mà chúng tôi dành thời gian căn ke từng dòng - rồi phần đông cũng bị ném vào sọt rác chẳng chóng thì chầy. Nếu làm cho cố mà đến lúc người ta cầm lên đọc rồi hạ xuống ném đi không một chút vui buồn gì thì đau lòng cò con lắm.

Vì vậy, khi còn làm được những design xấu mà vui thì chúng tôi cười hả hê như thắng trận. Người ngoài thì chẳng hiểu được. Nhưng bọn tôi, những kẻ mộng mơ ngớ ngẩn viển vông, cần lắm vài giây tự sướng huy hoàng như này. Để còn tiếp tục nuốt nước bọt, ngẩng cao đầu đi gặp khách hàng, tiếp tục đẻ ra những sản phẩm sáng tạo - đẻ ra tiền - đẻ ra những ước mơ để biến thành hiện thực.





Thursday, November 7, 2013

7th November 2013.





If I could make the world as pure and strange as what I see,
I'd put you in the mirror,
I put it in front of me.
I put it in front of me.


Saturday, November 2, 2013

food for thought

“Heartache may be bad for the soul, but it's great for bookshops. It's when we are at our lowest romantic ebb that we are likely to do the bulk of our life's reading. Adolescents who can't get a date are in a uniquely privileged position: they will have the perfect chance to get grounding in world literature. There is perhaps an important connection between love and reading, there is perhaps a comparable pleasure offered by both.

A feeling of connection may be at the root of it. There are books that speak to us, no less eloquently—but more reliably—than our lovers. They prevent the morose suspicion that we do not fully belong to the human species, that we lie beyond comprehension. Our embarrassments, our sulks, our feelings of guilt, these phenomena may be conveyed on a page in a way that affords us with a sense of self-recognition. The author has located words to depict a situation we thought ourselves alone in feeling, and for a few moments, we are like two lovers on an early dinner date thrilled to discover how much they share (and unable to touch much of the seafood linguine in front of them, so busy are they fathoming the eyes opposite), we may place the book down for a second and stare at its spine with a wry smile, as if to say, "How lucky I ran into you.

__Alain De Botton.





How beautiful. He just put it down onto words - about how I feel about how I feel when reading my favourite books.