Monday, October 29, 2012

"Save me from the nothing I've become"

Tôi có nhiều thứ trong đầu, nhưng tôi cũng chẳng có gì cả.



Chẳng có gì thay đổi, tất cả đều thay đổi.





Nhiều khi tôi nhớ nhà, một nỗi nhớ mơ hồ man mác. Kiểu, không phải quằn quại muốn về nhưng trong lồng ngực cứ trống một thứ không khí nào đó. Chắc là mùi nhà - nhà, mùi bụi bặm khói khí ngoài đường, sự bình yên trong căn phòng của riêng mình, cô đơn nhưng an toàn. Mùi thân quen, yên tâm khi đi qua hồ Gươm, Phan Đình Phùng, phố cổ, gặp vài người bạn, và lịch ăn chơi với những nhân vật dường như sẽ ở mãi... Hehe, chắc tôi là cô gái sinh ra đã bám rễ ở đất Việt Nam, đi xa đến đâu rồi cũng phải lết về mới yên thân được.


Ở đây - cái nơi cụ thể này, hàng ngày tôi đi ra đi vào, ấn một cái check-in check-out. Và thế là hết. Cuộc sống tạm gọi là bình yên và ổn định nhưng mỗi một bước sâu hơn vào nơi ổn định này là một bước xa hơn về nơi tôi-thuộc-về. Nơi những phân xưởng, nhà in, nơi tay lúc nào cũng lấm lem nhọ nhem màu mực, nơi chúng tôi xuề xòa trong ăn mặc nhưng cẩn thận trong mỗi động tác. Giống như Chihiro trong Spirited away, thi thoảng tôi lại đến STPI để tránh cho mình khỏi quên "gốc gác".


Phải chăng đống bùi nhùi này là khủng hoảng sau-hai-mươi-mốt-cái-tuổi-trưởng-thành?  Phải chăng cái này là sự mất cảm hứng? Nếu thế thì hơi lâu đấy, tỉnh dậy đi thôi. Hai mươi chẳng bao giờ trôi chậm để mà đau khổ nhiều.



"Save me from the nothing I've become"

Giờ mới hiểu.