Saturday, June 23, 2012

tự làm mệt bản thân bằng sự hoang tưởng và nhát cáy

Huhu, tôi có một cái mồm, một bộ não và một con tim.

Thỉnh thoảng tôi sẽ tìm được một thứ mà não bảo là, được đấy được đấy.

Xong tim thì cũng phồng ra xẹp vào nhanh nhanh một tý

Nhưng mà ghét quá!


Cái mồm chả chịu mở.
Cái tay thì mải mê vẽ
Cái chân chẳng chịu bước đi
Hai cái mắt thì liếc trộm


Cái não bắt đầu nghĩ nhiều và tự xấu hổ, vâng, rất là dở hơi
Vì não bị dở hơi, nên tay chân mồm miệng không chịu nghe nó
Chỉ những gì ở yên một chỗ mới dám manh động



Tôi chả biết gì về nó
Tôi chỉ cảm thấy thế thôi
Không phải vì nó trông đẹp
Nó hơi xù xì một tý
Nhưng mà lại cười tươi

Tôi nghĩ nó giống quả na.
Lai quả dứa

Thỉnh thoảng tôi ngồi đối diện nó
Nếu nó nhìn sang phía tôi thì tôi sẽ nhìn lên cái quạt trần
Nếu nó quay đi thì tôi sẽ dán mắt vào cái lưng nó
Nói chung Na lai Dứa trông có vẻ lạ nên tôi cứ thích nhìn nó suốt.




Mùa hè sắp hết rồi
Mùa Na lai Dứa cũng sắp ở lại đây
Chẳng lẽ mười một năm rồi mà vẫn y như thế sao hả Linh?
Haiz, thở dài não nề cho cái thân lề mề.





Thursday, June 21, 2012

tôi quá khổ vì nỗi bức xúc :((

Lên Soi đọc tin bài về mỹ thuật ở Việt Nam, vớ được cái tít "3.000 gửi xe thôi, được tha hồ xem Klimt: 4 bản in tranh và 15 tấm pano giới thiệu tiểu sử"

Mình háo hức nhảy vào đọc xem thế nào vì hôm trước có đi qua thư viện Quốc gia xong thấy tấm Panô quảng cáo "Gustav Klimt...." khá là to tát. Đọc dòng ngày giờ, xem lại lịch, thở phào vì vẫn còn kịp! 24 mới hết cơ! Sau đó mình đọc tiếp, đọc hết, và bị buồn mênh mang.

Buồn vật,


Nhà mình đầu sách ít ỏi quá, thông tin thì trên mạng tràn lan nhưng chẳng mấy ai được chạm vào hàng thật. Mình chỉ muốn xổ ra một tràng chê bai cái triển lãm hẻo lánh ít thứ để mà ngắm ít đồ để mà chơi, thế này mà SOI đã cảm thấy đáng hoan nghênh lắm rồi và vân vân.. Nhưng mà qua cơn thất vọng ê chề, mình nhận ra những người tổ chức triển lãm cùng bên đại sứ quán Áo có lẽ đã vất vả lắm để mà đem cái hình cái chữ đến cho bà con mê nghệ thuật ở quê nhà. 4 bức tranh in lại hẳn phải rất tốn công vì cái sự thiếu nhiều về cả công nghệ lẫn điều kiện, rồi xin xỏ tổ chức chắc cũng đến mệt mỏi - hôm trước mình vào thư viện HN xin xem sách ở phòng đọc chung mà không mang giấy tờ tùy thân gì đã bị từ chối rồi, nữa là giấy phép tổ chức triển lãm tranh ở thư viện QG. Hầy.

Đúng là đi được xa nhà hơn thì sẽ bị bệnh so sánh. Kiểu sự việc nó cứ lồ lộ giữa hai nơi, không so không được. Nhưng thôi cái này mình sẽ chỉ giữ ở trong đầu, nói ra chỉ tổ bị ăn tát. Tua qua đoạn tức tưởi so sánh giữa hai cái nơi mình sống... Vả lại, sau khi mình so thì quá phục nghệ sĩ Việt Nam luôn!!! Ở thư viện trường mình kiểu đầu sách vẫn là khiêm tốn nhưng vẫn có riêng 1 kệ cho Klimt rồi, tha lôi về nhà tha hồ làm gì nó thì làm miễn sao trả còn nguyên vẹn. Mình nhớ hồi học Arena quý lắm, có Computer Arts với cả sách về mỹ thuật mà mình cũng được mấy chị thủ thư quý nên cho mượn ngồi đọc tại chỗ một cách thoải mái, đến lúc vào thư viện trường tý ngã ngửa vì hàng chồng hàng chồng, kèm thêm một đống các tên tạp chí khác mà mình vẫn đang miệt mài làm quen. Ôi ghét quá ước gì mình được bê nguyên cái thư viện về cho anh chị em ở nhà ngấu nghiến.Trời ơi bọn khốn Sing ghét kinh có hơn chục cái thư viện cái nào cũng hoành tráng như biển cả là sao là sao. Ở nhà thì infostone (?) ở Tràng Tiền vừa đắt vừa kiêu. Ngoại văn đỡ hơn nhưng tóm lại vẫn chả cho đọc trộm tý ty nào. Mỗi quyển cứ mấy trăm nghìn đến cả triệu thì sống sao đây hả giời.

Nghệ sĩ ở Việt Nam quá giỏi, download ebook trên mạng về lúi cúi học theo, mua sách chữ tàu ở ngoài về tập vẽ, lên mạng xem tin tức để học hỏi... và tìm cách vượt biên để được hớp lấy nhiều nước hơn, nhiều ánh sáng hơn.

Mình chả là cái thá gì nhưng mà ôi ghét quá chán quá thương quá :(((((((((((((

Bây giờ mình phải lo thân trước đã nhưng về sau già đi bị đá đít khỏi các công ty thề là sẽ làm cô giáo miền xuôi mang thêm cái chữ về cho buôn làng :-<



Sunday, June 17, 2012

Đỗ ở đâu bây giờ?

Sông có khúc, người có lúc. Thành ra nhiều khi bạn thấy mình đang ngồi với bản thân ở đâu đó mà không ai hiểu được. Có lẽ đi vào trong đầu của mỗi người ta đều bắt gặp một nhân vật chính, con người đặc biệt đang chiến đấu với các thứ. Có tập vui, có tập buồn.

Tự chống chọi với tất cả mọi thứ không phải là một ý hay lắm với tôi. Con người hay con gì cũng thế, sinh ra là để có cặp có đôi, là để chia sẻ các thứ các thứ. Tự lực nó khác với tự kỷ.

Dây đứt lúc nào chẳng biết, tôi nhớ lời mình tự nói năm kia mà không khỏi cười một tiếng nhẹ nhõm, xót xót, trông trống. Mỗi khi cần một chốn bình yên quá đáng tôi thường cầu khe khẽ và chạm vào nó, bây giờ thì nó cũng đi đâu rồi. Có lẽ mình đã đủ lớn để chia tay sợi dây, có lẽ mình đang đón những lần dây khác, có lẽ... Vì vậy, tôi đã không đi vào đền để cầu lại một sợi dây khác như dự định.


Những lúc thế này, chẳng biết ta đang làm gì với ta. Chẳng có sợi dây nào là trong vắt, đến đoạn chúng nó rối nùi với nhau sao giải quyết mệt quá. Chẳng thấy bến đỗ bình yên nào mà thuyền cứ trôi linh tinh thôi!


Đĩa nhạc.

Trưa nay homie bật bản The heart asks pleasure first, mới chợt nhớ ra hồi xưa mình có một bộ 2 đĩa tuyển tập nhạc cổ điển rất là kinh, kiểu bìa đẹp đĩa ( tàu ) xịn, có mấy bài siêu yêu thích mà the heart asks pleasure first là bài đầu tiên. Và cũng giống như số phận của những chiếc đĩa CD nửa "xịn" ( vì in đẹp và hộp nhựa cứng ) vừa lậu ( vì nói chung cũng chỉ là hàng tàu), chúng nó đều ra đi trong quá trình "mượn để cóp" của một bạn hiền nào đó - ôi cái thời mà nhạc download trên mạng tìm mỏi con mắt cũng chỉ được có 30 giây nghe free :-<

Đấy, nói chung mình chợt nhớ về những chiếc đĩa cũ kỹ như đĩa nhạc phim được giải Oscar tuyển chọn, toàn những bài bố hay bật, mình hay nghe và thích. Mình vẫn nhớ như in lúc cầm cái đĩa đấy lần đầu đang ở nhà bác Phúc, bố bảo là "cái Linh nó chẳng thích nghe nhạc này đâu". Khích đểu làm mình về nhà bật nghe cả đĩa, rồi gật gà gật gù, tưởng gì, toàn mấy bài hồi bé nghe mòn cả ra. Lúc đấy chắc lớp 7, lớp 8.

Xong rồi nhớ nhất quả đất là đĩa rock. Đĩa rock đầu tiên - rock ballad tuyển chọn. Hồi xưa chuẩn mực của một chiếc đĩa được yêu thích là tuyển chọn! nào Best of the best, xong top 10, top 20, hot ___ songs, best of ___ ... nói chung cứ nhắm mắt vơ bừa mấy thằng tuyển, thể nào cũng thích ít nhất 1 nửa đĩa. Thường thì mình thích hết 3/4 xong cứ quen nghe theo cái thứ tự đấy, bây giờ nhiều khi nghe lại một bài hát là cảm giác như sau đấy phải là bài tiếp theo trong đĩa Best of ! Ôi thật là lan man, đĩa rock đầu tiên mình đi mua là best of rock ballad màu đỏ lửa lửa có 18andlife, rất tiếc vì đĩa 8k hồi đó nên giấy bọc trên cái đĩa là hoa hoa thuyền thuyền gì đấy rất kinh tởm, kèm thêm dòng chữ nhỏ viết bằng Times New Roman nghiêng: best of rock ballad. Người nghệ sĩ trẻ lúc bấy giờ rất ghét mấy thứ sến súa nên đã tự tô vẽ lên thêm nhiều ngọn lửa và chữ máu chảy  - hot trend hồi đấy haha.

Xong rồi chiếc đĩa đáng nhớ thứ hai là Best of Guns n' Roses. Đĩa này hồng tè lè, có hình con lợn nói chung rất đẹp đẽ xinh xắn nhưng chẳng liên quan đến nội dung :)) Đĩa Guns này là tổng hợp tất cả những bài yêu thích và nổi trội nhất. Hôm đấy hai chị em đạp xe đi mua đĩa ở Tự Lập lần đầu tiên lúc buổi tối rồi, mua vì November Rain, xong đến lúc về nhà hí hửng mở đĩa, mong đợi những đoạn guitar này nọ như Linkin Park thì lại thấy trôi vào tai những âm thanh thánh thót nhẹ nhàng, suýt tưởng mua nhầm đĩa nhạc cổ điên. Ôi ngây thơ, ngây thơ...

Và có một bộ đĩa mà mình không thể quên được. Có lần mình để blast trên 360độ rằng, ai mà tặng mình bộ đĩa 9 bản giao hưởng Beethoven mình sẽ đổ ngay tắp lự. Blast thì vô thưởng vô phạt, thay như chong chóng nên cũng chóng quên. Ai ngờ mấy tháng sau, mở quà từ nước Mỹ ra thấy một chồng đĩa mơ ước, kèm theo lời nhắn "tao không tìm được 2 và 6, hết rồi." Đổ thật, đổ ngay tắp lự.




Ngoài một số chiếc đĩa có chất lượng đáng thất vọng thỉnh thoảng ta không may lượm phải, có những cái rẻ mà lại chất, như đĩa được bán ở Metaphor (?) phố Ngô Tất Tố. Mình đã mua Avantasia với Blackmore's Night ở đây, anh chủ quán chịu khó in bìa đĩa trên giấy ảnh, cộng với chiếc đĩa không bị dán giấy hoa thuyền, thích không thể tả. Dù có đắt hơn 350 Hàng Bông 1,2k nhưng vẫn quá xứng đáng. Đĩa đấy giờ mình vẫn còn, thậm chí năm ngoái vẫn còn nghe được dù bị vài lỗi lặp lại.

Ngược lội xuống thêm, mình được sở hữu kha khá đĩa của bố và chú. Beatles, Love songs, Bee Gees này nọ chất đầy trên giá, đến ngày mình khám phá ra ồ đây chính là dòng nhạc yêu thích thì cũng đến lúc đống đĩa hỏng hết gần nửa. Mình đã ngồi nghe từng cái một và cướp hết những thằng còn chạy tốt.

Thỉnh thoảng đĩa trở thành món quà sinh nhật rất ngon. Mình thường xuyên không biết tặng bố cái gì, có cái đĩa là dễ hợp ý nhất thôi. Để đền đáp lại phần âm nhạc bố đã vô tình tặng cho, mình burn đĩa những bài mình nghĩ bố sẽ thấy hay. 
Nghĩ lại những người đã hoặc đang xếp vị trí quan trọng trong cuộc đời mình đều đã từng tặng đĩa. Love actually bản xịn censored, đĩa nhạc tự-tuyển-chọn, đĩa Beatles, đĩa tự quay tự biên tự diễn...

Giờ thì không có đĩa nữa rồi, nghe nhạc trên mạng nhiều khi khó chọn ghê...

Tuesday, June 12, 2012

Lựa chọn một vì sao  - không phải là người tình như trong bài hát nhá. Người tình là người đi bên cạnh bạn, chứ không phải là ngôi sao nhấp nháy trên kia bạn đang cố với đến. Cái mà tôi đang nói đây, ngôi sao là hình ảnh đẹp đẽ mà bạn muốn hướng đến. Là cuộc sống bạn vẽ trong đầu, là hoài bão về sự nghiệp, là ước mơ của bạn từ khi còn bé tý, hay vừa mới nở đêm hôm kia.

Ông giời có sao Mai, sao Hôm, còn tôi thì có sao Mơ.





Tôi nhớ đêm nhiều sao nhất trong đời ở một hòn đảo nhỏ xinh xăn, tôi bị vui thích và bị choáng ngợp kinh khủng. Chúng đua nhau lấp lánh, cảm giác như ai vừa đánh đổ gói nhũ bạc lên trời. Chúng tôi thi nhau chỉ trỏ những ngôi sáng và lấp lánh. Bạn đã bao giờ thử gọi hướng một ngôi sao chưa? Chúng nó ở trên đấy, bạn có hướng ngón tay be bé lên giời thì chỉ một ngôi cũng như chỉ một trăm ngôi, thật chả biết đằng nào mà lần. Cũng giống như việc bạn có một ước mơ, nhưng xen vào đó là một vạn mong muốn khác. Cái nào là điều bạn muốn làm thật sự? Cái nào là bốc đồng, nhất thời? Khó nhỉ, đã là điều mình muốn thì gi gỉ gì gi cái gì cũng hào quang lấp lánh như nhau.
 
Rồi thì chỉ đường dẫn lối, bảo ban đôn đốc để giấc mơ ngoan ngoãn nghe lời mình, để một ngày kia mình gọi "Mơ ơi, xuống đây chơi", nó sẽ sà vào lòng trước sự ngỡ ngàng thích thú của mọi người xung quanh. Bạn và tôi, bao nhiêu người đã tìm được sao Mơ, bao nhiêu người đang dắt nó về nhà?


Thỉnh thoảng việc dắt nó về nhà khiến cho tôi và các bạn phải đi đường vòng vèo ngoằn ngoèo phát khiếp. Cứ như đi vào rừng mà không biết đường vậy.

Lá là cô bạn thân nhất của tôi. Lá thích làm bánh còn tôi thích được ăn bánh của Lá. Từ cái mẻ bánh quy đầu tiên cho đến những loại bánh nhiêu khê như Tiramisu tôi gần như đều được nếm thử. Lá rất hay mơ về một cái cây của riêng mình, được làm bánh ngon và xinh cho mọi người thưởng thức. Nhưng đời chiếc Lá, vốn còn xanh nên chứa nhiều điều hấp dẫn khác, từ tổ chức đám cưới của thiên hạ cho đến đám cưới của riêng mình. Mỗi cực nam châm hút một chút vào mỗi thời điểm khác nhau, đến bây giờ cô Lá cũng chưa biết đường đến tiệm bánh còn bao xa nữa. Tất cả vẫn nằm trong đầu, trong những câu chuyện "sau này..."

Lại có những người vẫn mãi lang thang đi tìm ngôi sao của mình. Tôi sống chung với một hạt Cát nhỏ như thế. Bãi biển nơi cô sinh sống toàn toán học và vật lý, cô yêu chúng và suốt những năm học sinh cô mải mê cùng con số và công thức. Nhưng hạt Cát rẽ những hướng khá bất ngờ. Ngã rẽ thứ nhất, cô đã chọn thi khối H thay vì khối A. Ngã rẽ thứ hai, cô đã chọn Nội thất- một ngành cô biết quá ít về nó. Tôi biết nhiều nước mắt và mệt mỏi trước khi cô tốt nghiệp ra trường. Tôi biết nhiều hoài nghi trong những tháng dài cô cầm tấm bằng thiết kế Nội thất đi tìm việc. Liệu có chọn sai hay không? Cát sẽ làm được gì với tấm bằng này, với cái ngành mà Cát không thuộc về? Có quay trở về với những con số hay không?

Ấy là thử thách lớn lao của những đứa trẻ vừa biết lớn. Khi ta còn bé giấc mơ thật rõ ràng. Tôi luôn dõng dạc tuyên bố "Con sẽ làm họa sĩ", và hoàn toàn tự nhiên tôi vẽ đầy lên tường, những gì tôi chạm vào thì nở ra công chúa, bầu trời, ngôi nhà, hoa lá. Nhưng vừa-biết-lớn, có bao nhiêu thứ đã được tô vẽ đè lên bầu trời và sao Mơ. Tác động, mong muốn, những trải nghiệm mới làm cho sao Mơ cứ mơ mờ. Tôi không nói nhất thiết ta phải biến ước mơ hồi bé  thành hiện thực, cuộc sống vốn thiên biến vạn hóa. Chúng ta muốn quá nhiều: muốn kiếm nhiều tiền, muốn được công nhận, muốn thành công trong cả những mối quan hệ lẫn sự nghiệp... Bạn có thấy không, có những lúc sao Mơ bị mờ quá khiến cho bạn cũng không biết mình muốn gì nữa? Rồi hàng trăm ngôi sao khác đang sáng lên trong bầu trời của bạn, thật nguy hiểm, thật khó quá đáng. Chính tôi cũng chẳng biết chuyển sang "phần khuyên nhủ" sao cho phải, tôi cũng vừa biết lớn thôi!

Nhưng mà, hôm nay tôi vừa nghe bài nói chuyện của nhà báo Trang Hạ tại YoungTED Hà Nội. Chị nói điều mà tôi thấy đúng, ấy là 8 giờ lao động của bạn có thể kiếm tiền nuôi sống bạn, nhưng chưa chắc nó đã quyết định bạn là ai trong xã hội. Bạn có thể làm một công nhân viên chức bình thường, bạn có thể làm trong ngành A, ngành B... nhưng điều đó không khiến bạn thành A, thành B. Người ta đang chiêm nghiệm một cách nhìn mới, đó là 8-10: có thể thấy bạn là người như thế nào khi xem bạn làm gì từ 8-10 giờ tối mỗi ngày. Nếu bạn đang làm những công việc tủn mùn, giải trí một tý, đi chơi một tý, mạng mẽo một tý... thì thật dễ thấy, bạn đã chọn một cuộc sống an phận sau giờ học, giờ làm. Tôi không biết bạn có hài lòng với đời mình hay chưa, nhưng đấy, có thể sao Mơ của bạn, bạn đã cất vào tủ, ném trả lên trời.

Có lẽ nên nói rằng, bạn làm gì và phân bố thời gian thế nào từ 8 đến 10 giờ tối ( tôi nghĩ nhiều khi 8-10 nó là một kiểu ẩn dụ ) Bạn chơi - hãy chơi thật hết mình và đừng vướng bận rằng mình có bài kiểm tra chiều mai, hay cần gửi email cho sếp trước 12h đêm nay. Bạn lên mạng - hãy cố gắng làm nhiều hơn việc stalk những con người hay ho và update những tin tức vụn. Những scandal rồi cũng trôi đi, những con người hay ho kia mãi chỉ là bạn ở trong friendlist. Đừng để thời gian của chính bạn đi qua cùng những điều dễ nhạt, sao Mơ sẽ rất buồn và héo hon mất thôi!


  Vậy đấy, công việc, ngoại cảnh, giáo dục có thể giúp hình thành ngôi sao trong bạn, nhưng cũng có thể không. Ngài Ken Robinson trong bài thuyết trình được yêu thích "School kills creativity" đã chỉ ra rằng, nền giáo dục hiện nay là kết quả của nhu cầu con người, trước thế kỷ 19 ta không hề có một nền giáo dục như hiện nay, tất cả chỉ đi vào trật tự nhờ cuộc cách mạng công nghiệp. Vì vậy những môn học có lợi cho nền công nghiệp sẽ được đặt quan trọng hơn những môn còn lại. Giáo dục chưa hẳn đã là đúng đắn, những người thân xung quanh thương yêu bạn nhưng họ không hiểu được những ngôi sao ở tận bên trong.



Nhìn ngó xung quanh tôi thấy các bạn mình, có đứa hăng hái lao động sản xuất, có đứa đang suy nghĩ, có những đứa đang do dự và cũng có những đứa mặc kệ. Chúng tôi trôi trong bầu trời, tay cầm vợt tay xòe ra, chực tóm những ngôi sao nhấp nháy. Có lẽ còn quá trẻ để kiểm chứng sao Mơ đi về đâu, vì chúng vẫn đang chu du trong hành trình của mình.

 Như cô bạn Lá của tôi dù có đang điên đầu với môn tài chính - kế toán, nhưng mỗi lần trò chuyện với tôi đều long lanh tưởng tượng về tiệm bánh tương lai. Tôi dám cá cô có cả một lô folder trong máy tính cho tất cả những thứ liên quan - từ cái cốc in hoa hồng cho đến các họa tiết xinh xắn có thể dùng để trang trí cửa hàng. Cứ từng nét, từng nét như thế... không phải vội vã đôn đáo đâu. Đã có ai đó nói với tôi, tương lai của bạn giống như một bức tranh, bạn phác họa nó càng chi tiết thì lúc bắt tay vào hoàn thiện sẽ càng dễ dàng, trôi chảy.

Hạt Cát tôi sống chung nói rằng, cô cảm thấy những sóng gió này sắp đến hồi kết, chỉ cần cố một chút nữa thôi. Hiện giờ, cô đang đi làm cho một studio để kiểm chứng tấm bằng và khả năng của mình, cũng là để kiếm nguồn lực nuôi cô đi tìm sao Mơ những năm sắp tới.



Tôi nghĩ chúng ta đã từng chạm được một chút vào ước mơ của mình, dù rõ ràng hay mơ hồ. Có thể bây giờ chúng hơi xa ta một chút, ngại ngần không biết con người nhỏ bé kia có xứng đáng được sở hữu chúng không. Nên miễn sao bạn đừng cáu gắt mà ném trả ngôi sao lên trời, cứ từ từ nhắm mắt lại, hít thật sâu, giơ hai tay ra và tiến lên phía trước.

Chúc cho tất cả chúng ta lựa chọn được sao Mơ cho mình và dẫn nó về nhà.






Saturday, June 2, 2012

4AM, 4th try

If the law of attraction works, and if we will be whoever we really, really want to be, that if we thrive for something hard enough, it will definitely come to us

if so, I hope the wish flashed in my mind at that very first moment, do come true. I will make it.

Sitting on a thin coat of cloud and try to get over the harsh yet exciting period - I've made my book the 4th time. Love the feeling of getting something done, but I'm worst at it.