Thursday, May 30, 2013



Trà như thế này thì chưa uống cũng đã ting ting trong bụng rồi ý.

Tuesday, May 28, 2013

Điều cuối cùng đợi chờ.

....
"Mùa xuân trong ánh mắt, trả lại anh niềm kiêu hãnh những ngày xưa,
đã chết đi giữa cây mùa trút lá bên sông
Điều cuối cùng đợi chờ


Từ lâu anh ko tin vào những nhiệm màu, đã qua 1 thời vụng dại
Tình yêu kia nhỏ nhoi, ko chờ ai nữa đâu, ko chờ mong nữa đâu
Mỗi ngày mỗi nhạt nhòa


Nhìn em trong ko gian rợp nắng đầu mùa, mới hay cuộc đời thật lạ,
1 bàn tay nhỏ bé đong đầy tôi ước mơ, như dòng suối sớm mai
Yêu và rất dịu dàng"
...





Những lời đẹp.
Uốn mình
thành nốt nhạc

Sunday, May 26, 2013

"Của tháng năm mơ hồ nhưng rực rỡ."

Tôi được nghe kể nhiều câu chuyện, tôi thích được nghe kể chuyện.

Có những chuyện vui và hồi hộp. Những gia đình hạnh phúc.

Có những phút tôi chỉ biết mắt nhìn tay. Không biết nói chi,

thương lắm.


Và tôi cũng là một người kể chuyện. Kể rằng, bao nhiêu người đã ở bên cạnh tôi, bước qua từng trang từng dòng. Có người chỉ là một chữ, người là một chương. Những người đặc biệt nhất thì có lẽ đã thành cách hành văn rồi.

Có lần tôi nói chuyện với cô bạn của mình, mới thấy bao nhiêu chương, tập đã trôi qua lúc nào chẳng biết. Vài đoạn lên cao, vài đoạn nhàm chán và vô số những đối thoại đã lướt qua rồi, chỉ có nhân vật chính vẫn lang thang nhảy điệu chim chích (kỳ lạ làm sao cái tên vẫn chẳng rời được người). Nửa tươi vui như công chúa chạy trên cánh đồng chỉ muốn cứ nhỏ mãi thế trên đồng rộng thế; nửa e dè trước sự nhàm hạ như biển lặng trước con sóng to. Sẽ thế này bao lâu và sẽ còn thức bao nhiêu đêm chỉ để băn khoăn vớ vẩn?

Ba ngày dài, một tháng dài, cả ngày dài. Để bây giờ đi ngủ mà vẫn còn lâng lâng, tay ôm nguyên lọ mực và cây bút vẫn còn thơm những bụi đường rực rỡ. 

Wednesday, May 22, 2013

[ Bali in film ]

Có những cái nơi như thế!!!


Nơi mà cuc sng ca ta sinh ra xoay quanh tín ngưỡng và cân bng tinh thn ch không phi là nhu cu không đáy. Nơi sáng sáng ta thc dy trong tiếng gà gáy, chim kêu, lá rì rào cho dù ta có đang  trung tâm th trn hay là ph huyn b lãng quên. Ôi, làm sao tôi có th nói hết được nhng cm và nghĩ đan xen nhau  trong đu khi ở Bali.

Tht là tiếc nếu bn đến cái nơi d thương đến thế ch đ nm dài trên băng ghế ngm mt tri lăn ra lăn li trên tri. Vi tôi, Bali như ngun nước mát lành, uống một ngụm, để cho nước chảy qua mặt, tay chân, vai… cảm giác bên trong cũng tươi sạch theo. Mỗi một góc của hòn đảo có biết bao nhiêu bát hoa nho nhỏ là bấy nhiêu những bất ngờ dễ thương dành cho chúng tôi. Nào sông suối, nào núi biển, nào những món ăn ngon lành bổ dưỡng, nào thiền và yoga, nào những nụ cười...



Gọi là hòn đảo vạn đền vẫn còn chưa xứng, vì ở đây có đến khoảng 30,000 ngôi đền lớn nhỏ thờ thần linh. Bước chân vào bất cứ ngôi làng nào ở đây cũng phải có ít nhất một ngôi đền, thường nho nhỏ xinh xinh như magic guild của thành Rừng hồi trước tôi chơi Heroes3. Mà nói chung, cái cảm giác khi ở Bali cứ như lạc vào thế giới của một ván đế chế những ngày đầu xây dựng, có khu nhà dân nho nhỏ xây bằng phên tre vách nứa, có điện thờ, pháp sư và cảnh chăn nuôi trồng trọt diễn ra hàng ngày. Dù cho mấy chục năm nổi tiếng thế giới về du lịch, nhưng một cách kỳ diệu nào đó người dân Bali vẫn sinh hoạt và thờ cúng như họ vẫn làm hàng trăm năm nay.

Nhiều con chữ nhảy múa trong đầu mà chưa thành câu được. Thôi thì xem vài bức ảnh chụp bằng máy phim chăng. Tôi chỉ mang có một cuộn phim, và lại lười cầm đi (bị dở hơi ấy!) nên vẻn vẹn chỉ có ba mươi sáu hình chụp căn nhà gỗ lợp mái dừa chúng tôi ở, vài tấm làng quê với lại một bữa ăn ngon mà thôi



















Một chú chó ở Tenganan


Sunday, May 19, 2013

Look both ways

In a sense ( I'd think the common sense), I have too many books. The tiny ones, the novels, the pop-ups, the hand-printed, hard-to-chew, kiddies... On a high note I had bought 40 in a library book sale ( please, don't be panic as some are as small and light as a sticky-notes pad)

Yet in my sense, I am always always in a hype for books. When my best friend asked me what I wanted for birthday present, I couldn't think of anything else better than a book (ok there were a sport bra and bow-tie but to ask for that kind of stuff when you wouldn't receive it until next year is kinda silly) Seriously, I have to stop thinking about books for sometimes and wear more decent clothes.

So this darling came to me today, when I was looking for something to console my friend (and my very shell). It is one hundred percent doubled relevant to, not just artists, but to anyone who is standing in the middle of the crossroad. It gives me chills and shed some tiny beams onto my tummy, it goes like "I'm on my way one step closer - not being measured by right or wrong because there's no scale at all to judge with,  I'm one step closer to the upbeats of my heart and the obsession of my hands."

Yes, I'm scared of change and uncertainty and failure but I'm not gonna think too much about them for now because I'll be scared to death.

Let's sneak-a-peek. I hope you enjoy it too.


Debbie Millman - Look Both Ways

Tuesday, May 14, 2013

Linh bị hai-bơ




Ngày hôm nay sau khi bước ra khỏi văn phòng, Linh quyết định làm một bạn gái bình thường. Kiểu như tối nay sẽ không thèm đau đầu nghĩ về tương lai mà sẽ lao vào facebook của former crush xem ảnh và các thứ và lại bị toe toét phấn khởi như fan gơn tim đập nhanh nhanh ôi sao mà thích quá, nghe rock Việt nhún nhẩy lắc lư (Hòn Vọng Phu! Hòn Vọng Phu!) và uống nước quất đá ngon ngon nhem nhem. Và nghĩ về một vài thứ rất hay!

Chắc cái này là hiệu ứng giời quá nóng từ Bắc chí Nam từ Singapore qua Lào đây mà ;____; 

Hôm nay mình vừa đọc bài gì mà "những điều cần làm trước 22 tuổi", đại ý là khuyên các bạn còn trẻ hãy làm những việc hay ho và đúng nghĩa tuổi trẻ ví dụ như đi phượt, tụ tập bạn bè hay là có tài khoản 10tr ở ngân hàng như một cột mốc tự lập... hầy, ừ thì tuổi trẻ nên làm những việc gì hay ho quả nho nhưng mà ai làm gì kệ người ta chứ. Cứ làm như sau 22 tuổi thì sẽ đến deadline thành người lớn không bằng.

Linh đang chuẩn bị bước qua tuổi hai ba và thấy cũng không sao cả.





Wednesday, May 8, 2013

languages

i am always thrilled by languages, either written or spoken. a single word, a full sentence or a paragraph has a meaning of its own yet complement each other in a way, i feel, a human being connects to his family to his community.

with a highly biased exception of Chinese and its dialects, i find joy in almost any other language, simply by hearing the rather scattered conversation played in my ears. of course every language is beautiful, yet there are certain ones that flow better in you; just like how one would prefer strawberries to oranges while some might be allergic to them. while my all-time favourite strawberries are French and Spanish, i have a growing favor for two taste-dilemmas: Hebrew/Arabic and Bahasa Melayu/Indonesia. 

to think about it, i had a brief encounter with Hebrew years ago, upon meeting an Israel traveller in Hanoi. i don't remember anything except for shalom - which means both peace and hello and goodbye.   i love the way Hebrew resonates, how the "kh" skillfully ends certain words and the meditative effect this language has on me.


"Aleph" is letter A. a-le-ph. that is how much attention you would pay on a single foremost character in Hebrew alphabet. and if you happen to hear a conversation, or better yet, a song - it is in fact as this tittle suggests - endless song of happiness:



but at the same time my eyes lie in Arabic words, its tail and oozing curves and chisels so carefully swifted over paper. lie in Arabic not just words but typography, art and deep heritage i earn to absorb. its rhythmic lines i have tried to trace but failed and i will continue to try and fail as many time it takes to comprehend even a small fraction.




and one cannot think of Arabic without its link to Islamic art. graphic design and arabic and typography toy altogether just like strawberry and whipped cream and melted chocolate to me.. yum.




about Malay and Bahasa Indonesia, i have no interest prior to my stay in Singapore. contrary to a Singapore version of Mandarin i hear everyday, Malay seems more relaxing and close to the ears. the Malay ladies i have met are calm and caring in manner (or at least they always give me the impression so) and to top up, i have two Malay crush. there are minor details you won't count as prove or reason but they do show signs: some similarity between Malay and my mother tongue, to be able to pronounce Malay with little trouble, repeating MRT announcement in my head when it comes to Malay part... (four languages are always on: English, Chinese, Malay, Tamil). all lead up to my decision of learning Malay rather than Mandarin while I am still here. (i do make an effort to learn how to order food in Chinese though)
Bahasa Indonesia and Malay shares a lot in common that i would learn one and somewhat be able to communicate with those who speak the others. it is just a matter of choice - to live in Singapore or Bali? haha, just kidding. but yes, if you know Malay chances are you can speak to a whole lotta people in Malaysia, Singapore, Brunei, Indonesia.

it is fun to see links between the languages of my affection: Malay and Arabic shares the same Islamic values at their cores. Arabic and Hebrew origins in Middle-Eastern therefore seems like sister languages - i would say like how Korean and Japanese and Chinese are to Westerners. I love how Spanish people pronounce "ch" in "mucho" which is close to the way the Jews say "Sh" in "Shalom". Vietnamese is infused with French words and pronunciation and I am listening to a song about Paris sung in Hebrew.



languages is but a bowl of fresh red luscious strawberries to me.

oh but of course, mother tongue is an exception. it is water. Tiếng Việt là nước.


And I have decided to take a Malay course in a few months' time. Sounds reasonable?

Tuesday, May 7, 2013

Gặp, Quen, Yêu và Chia tay một cuốn sách.

Đang còn lỡ nợ viết tiếp những dòng về Bali và làm vài việc cân đo kẻ chữ cho Viet Artisans thì bản tính mất tập trung đã vội ấn nút viết thêm một bài mới rồi. Mắt tôi thì đã quá buồn ngủ để viết gì dài dài, nhưng cảm nghĩ bị nhiều khi đọc xong một cuốn sách thì đành phải dành chút thời gian để ngẫm nghĩ và quote lại vậy.


“In the oasis complex, the thirsty man images he sees water, palm trees, and shade not because he has evidence for the belief, but because he has a need for it. Desperate needs bring about a hallucination of their solution: thirst hallucinates water, the need for love hallucinates a prince or princess. The oasis complex is never a complete delusion: the man in the desert does see something on the horizon. It is just that the palms have withered, the well is dry, and the place is infected with locusts.” 
__Essays In Love, Alain De Botton.


Mà người yêu của nhân vật kể chuyện là một cô gái làm Graphic design hai mươi ba tuổi có sinh nhật vào giữa tháng 5. Thế có hay không cơ chứ.