Tuesday, February 28, 2012

Hồi Quan, Bắc Ninh fair - my Tò he tracks

Hai everyone!


Well, just so you know, I am happily swinging in my sweet little Hanoi. Unlike any other school break, this time there's no such thing as a rest-and-go. I convinced myself into buy tickets home, 10 days only, with this huge list of what-to-do-for-my-project. And I'd better make every minute count.

During the past few days I am fortunate to meet those very kind and supportive people. my friends, strangers, Tò he vendors and artisans,... I've got a list of contact in just 3 days, I shared my food with the vendors, I follow them day by day, to the point that I bumped into anh A ( who I met at the children palace) today and he said "We meet again little girl! Haven't you got enough already!?!" and what's even more surprising is that, I meet anh Hau and anh Tien today, and both of them appeared in my photo ethnography! (a collection of photos I have to submit just for the sake of it since I couldn't shoot myself until now, I had to download and use images from the internet to support, so their images was in my folder and now I met them in person!!!)

Overall, I love being home, I love being a Vietnamese, I love Tò he and no matter how chaotic and crazy Hanoi is, there will always be people like those I've met, whose enthusiasm and courtesy amaze me. I love how "Con duong cai quan" was played on my phone when I was reading Giang Uyen's writings of Vietnamese food on the plane home. I love to switch on I love Vietnam when I walked out of the custom. I love Bi's lousy version of Bai ca song Hong when we rode across Chuong Duong bridge...

So many stories to tell, so much to see and learn.

This is just gonna be my quick writings for the sake of process journal, very raw and rough. If you're the kind who love well-thought, polished texts, please proceed to see the images only haha.





SECOND DAY

Today I went to the Hoi Quan fair at Bac Ninh province. It's about 20km away from Hanoi, and the weather is around 14Cdegree today.

Yesterday, when I called anh Tien to ask for his schedule, he was still at Ninh Hiep fair, at 9.30PM. His phone was on-off like crazy, but he turned to his brother's cellphone and tried to call me back a few times. He said he'd be at Bac Ninh today. So Bac Ninh it is.

How great, I convinced my two friends to join me! It would be so crazy going to a fair alone, is it? Even if it's for your research purpose, what prevents you from having some fun? Ok so we search for a route and Chi was freaked out when she read on some article, we had to ride along 1A road! Turned out it was a
stupid misleading piece of information - erhm you should never trust the internet 100%. Also I remember one time I was wandering around Bac Ninh with CA, there was no such thing as 1A road to Tu Son ( however back then I bet we were lost and turned to a no-turn road, peharps it was 1A?)

 9AM. anh Tien called me. "Today's fair is very well-packed and happening! Lots of people and they're about to sing quan họ. Are you coming?" Arh, I set my alarm at 9.20AM. Sleepy beauty, wake up.


10.30AM. On my scooter again! It's amazing how we manage to navigate around the center of Hanoi, it's crazily crowded, noisy and there's no rule so to speak. But somehow I see it as a secret achievement - to ride around hanoi streets *almost* seamlessly.
I met Trang for the first time - she was involved in a Tò he revival project last year, but under the category of Tourism - the aim is similiar but approach is different. However, we talked things out, what she and her group had done, how "tu tuong lang que" they hold when it comes to promote Xuan La's identity, the current ups and downs... she was in A4 so apart from Tò he we have the whole Viet Duc category to open up, like  Tram and her legendary tales haha

11.30AM. Gathering the crew at Bi's house. Had bún bò Huế to fuel us up for the trip <3 still awesome as ever.

1PM we started from Hang Voi to be exact. Nobody really knew the way around, but this is Vietnam so we gradually approaching there by the classy method of just-go-and-then-ask. After ~1hour, the colorful flags were waving at us, people were swarming like flies and quan họ was on.

Urghhh just now I realized I didn't go for the merry-go-round =(( The rest of the afternoon, I sat with anh Tien anh anh Hau. Gosh anh Hau was awesome, I feel like he is one of us. At the end of the fair, where there were not many people around, he just played around with bits of dough. He created a face of some Chinese-like character. When I asked him who this is, he said "I don't know,it just coming out from my hands." - Woaaaaa hi-five anh! This is exactly how I'd always say when people ask me who I just drew. Everything he made he decorate it with tiny bits, very detailed and dedicated. There's this lively quality to his figurines, out of the people I have met so far, he is the only one that makes us whooing with every piece he created for us. Of course I filmed, I shot, I asked, I record.


I realize I love talking to new people. Whatever things that could spark between two strangers are so beautiful and memorable. What's more special, after the get-to-know phrase, we'd no longer be strangers and we'd be able to share food and a plus, Tò he vendors always give me Tò he as a gift. Not like what I had expected, that they'd ask for a fee for the so-called interview and shoots, they even gave me a souvenir and share everything they could. Are they the best or what?

Pretty much everything was recorded. As for visuals, I'd love to share with you guys some photos I shot today! Mostly I filmed so not much photos for today... will make up with footage later!










Sunday, February 26, 2012

Lê la cà kê

Ôi, những ngày lê la là những ngày tháng ê a tuyệt diệu.


Mình rất ưng những kế hoạch tự phát, những cuộc nói chuyện random ngẫu hứng đậm đà. Có những niềm vui được viết nguệch ngoạc trên cái thùng vuông trắng "5 cents for your thoughts", mở ra hơn tiếng đồng hồ ca hát nhảy múa trong tiếng nhạc the beatles, beach boys và ăn bánh mỳ với nutella hay còn gọi là picnic nơi công cộng. Thật là những chuyện chẳng liên quan gì đến nhau, càng không liên quan hơn là những con người đáng nhớ mình gặp ngày hôm đấy: Aisyah - cô bạn đã mở trò picnic tự phát này cho một project của khoa Diễn xuất, cô gái gốc Malay có khả năng lôi mọi chủ đề cũ kỹ chắp vá ra khâu lại cho toàn bộ những con người cũng chắp vá nốt đang ngồi đó đơ mặt; Nadiah - cô họa sĩ Canada mới đến Sing 3 ngày, chạy một mạch vào tấm thảm picnic, nhảy ngay theo "twist and shout" và có mặt vì "tao vừa chạy lên thư viện trường mày check mail vì nó miễn phí, đi xuống thì thấy chúng mày!"; Sven - anh bạn người Bỉ đi du lịch băng qua những vùng đất liền, khởi hành từ Đức cách đây 7 tháng và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại... 

Mình đã kể những gì và được nghe những gì? Nhiều lắm, chặng đường của Sven từ Đức sang đến Nga, vòng xuống Mông Cổ, Trung Quốc và khắp Đông Nam Á; chuyện Nadiah sống du mục ở Sing, luôn đổi tranh lấy đồ ăn và các vật dụng mỗi khi có thể, ngủ ở bãi cỏ trường mình cho đến lúc tìm được phòng thuê ngày hôm đó. Chuyện ngành design, những quyển sách mượn được, Haw Par villa,...Đúng như tinh thần miếng vải chắp vá, cái kiểu khăn mà mình được xem ở Ấn Độ. Đó là những miếng vải  vuông nhỏ họa tiết xinh xắn, cắt ra từ những chiếc sari cũ. Trong hàng trăm ngàn miếng như thế, người ta cứ chọn, kha khá là ngẫu nhiên, các mẩu nhỏ và khâu lại với nhau thành chiếc khăn lớn chẳng thể có cái thứ hai trên đời. Mình cũng lờ mờ cảm thấy những con người hôm ấy được khâu lại với nhau bằng dòng suy nghĩ, trên tấm thảm picnic màu nâu hồng và nền nhạc Rock n'roll. Chẳng khác gì lạc về những năm 70s ở Mỹ, giống như trong phim mình xem, giới trẻ ăn mặc rách rưới hippy và nhảy nhót cắm trại, nền là "Lucy in the sky with diamonds". 

Nói chung cứ ngồi bệt bệt ra, gặp những người mà mình gọi là người xa lạ, nhưng lại chia sẻ được hồn nhiên từ lời nói suy nghĩ hành động đến đồ ăn thì ngày buồn đến mấy mình cũng vui lên được. Vui cực khi được thâm nhập vào góc nhìn của một ai đấy khác, mà hôm nay mình lại có đến 3 cái khác lận: một chiếc vé đi tuổi thơ bất ngờ có được, một cuộc nói chuyện bằng bút mực và cử chỉ, một buổi chiều ngồi vào chỗ của những chị bán hàng trước cổng cung thiếu nhi. Trong cùng một ngày, mình được người ta mở cửa cho, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, vào những căn phòng đầy màu sắc khác lạ.  Cô bạn đồng hành thì tìm được niềm vui thích mới cho tương lai, mình thì đầy kín thẻ nhớ bộ não và máy ảnh với những câu chuyện Tò he kể mãi không hết, những đứa trẻ mắt long lanh đã đi qua gánh hàng, những chị bán bóng, anh trông xe bỗng dưng thật gần vì mình ngồi xuống mà nói chuyện, làm anh bán Tò he kêu "anh thấy em mài trắng cả mấy viên gạch rồi!"

Một thời điểm khác, khi mình chạy xe ngang qua sau này, hay lúc mình đã từng gửi xe đạp xe máy ở đây, khoác tay ai nhảy nhót đi vào hay đứng trước cổng nhìn về một hướng trên tầng hai, hăm hở vào lớp học Mayschool hay hoang mang chờ mẹ đến đón sau giờ học vẽ... những người bán hàng trước cổng sẽ chẳng bao giờ như ngày hôm nay, như là quả dứa bổ làm tư mình ăn chung với chị C anh B và đối đãi bằng Bueno.  

Ôi ngày hôm nay thì quá dài, những người xa lạ và mình có nhiều chuyện để kể, cung thiếu nhi và sân trường lasalle đều lên tiếng, nhưng sức người và thời gian ngồi đây khuya khuắt lại vô cùng hạn hẹp. Làm sao để có thể truyền tải hết những gì trong đầu ra thành câu thành hình đây?





"Đó là khi ta lạc mất nhau rồi"

Hôm trước, qua cô bạn thân mà mình biết đến Phạm Lữ Ân. Nhấm nháp từng chút như uống cái gì đó ấm nóng bằng chiếc cốc yêu thích. Chung quy thì toàn những điều mà ai cũng biết thôi. Nhưng nó giống như pha trà, ai cũng biết phải làm gì nhưng một cốc trà ngon thì chẳng hề dễ. 


Dành chỗ này cho một bài của Phạm Lữ Ân.


Trà này ngon lắm.






Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
(Khúc mùa thu – Hồng Thanh Quang)
Tôi biết chuyện của cô một cách tình cờ. Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình. Mối tình kéo dài từ năm lớp mười cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện sẽ kiếm học bổng để đưa cô theo… Nhưng chưa đầy một năm, anh đã công khai sống chung với một cô gái khác bên xứ người, và đề nghị chia tay cô qua email.
Mẹ cô tìm cách an ủi: “Nó như vậy là không xứng với con, đừng tiếc làm gì”. Cô chỉ cười lớn: “Có gì đâu! Ba đồng một mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nữa”. Vậy nên bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô “nói một đằng nghĩ một nẻo”, lòng vẫn ấp ủ thương nhớ, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa đến bệnh viện kịp thời.
Mẹ cô chảy nước mắt khi tâm sự. “Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, còn mặt ngoài cứ cười hơ hớ. Lúc nó nhỏ tui luôn nhớ đến điều đó, mà sao bây giờ nó lớn tui lại quên. Nó nói “có gì đâu” là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi không biết nữa”
Đó là một lời tự trách. Nhưng tôi nghe như một câu hỏi vậy.
Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được những cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên, trước tiên là cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ tỏ vẻ mãn nguyện, ngủ ngoan, hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, buồn phiền, đau khổ hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó bú ít, khó ngủ, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng… Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé.
Thật lạ lùng phải không? Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với một món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính ta đã vứt bỏ nó đi trong hành trình sống của mình?
Như Daniel Goleman, tác giả của hai cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hộiđã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là một phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó. Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình. Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc.
Có vẻ như càng ngày chúng ta càng phải dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ, để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm một ai đó: “Mọi chuyện sao rồi?” và câu trả lời : “Cám ơn. Vẫn tốt” làm chúng ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sau những câu nói. Sự mệt mỏi nơi khoé môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây giống như chiếc ăngten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa.
Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng chúng ta không hiểu gì về họ cả, chúng ta sẽ trả lời rất nhanh: “Bạn không nói làm sao tôi hiểu được” như thể việc chúng ta không hiểu hoàn toàn là lỗi của họ.
Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, chúng ta diễn giải sự việc theo cách khác nhau, chúng ta dùng từ ngữ với những ý nghĩa khác nhau.
Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sự biện hộ cho chính mình. Và quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp thực sự giữa con người với nhau có thể vượt qua ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương.
Yêu và biết cách yêu là hai điều khác nhau, phải vậy không
Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu – tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấy để vuốt ve yêu thương chia sẻ với chính những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình mà là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồn chính mình, mà tìm đường vào tâm hồn người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe một làn sóng, một tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.
Cũng Daniel Goleman, trong một bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng một cách đơn giản: hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phía sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự yên lặng.
Phải vậy không em, đôi khi ta chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu.
Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu.
Chúng ta thường khởi đầu một tình yêu với một người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng một bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu… Chiếc ăngten thấu cảm trong ta thật nhạy.
Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được. Có lẽ từ khi đó tình yêu đã bước qua một khúc quanh.
Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu nhau…
Đó là khi ta nhận ra ngôn từ chưa bao giờ là đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu – những điều ta mong người ấy thấu hiểu – những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trái tim ta – nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn vẹn lý tình, không ngữ pháp nào đủ phức tạp để diễn tả. Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm đan chồng chéo lên nhau. Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu cảm.
Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh “Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận.”
Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.
 Phạm Lữ Ân

Tuesday, February 21, 2012

What's on my playlist?

MrRandomsong playlist

plug your earphones on and forget about the world <3

Infographics


I'm freaking dead, everything is due on Thursday!

That explains my disappearance on facebook... this brought me back the horror before Ad every Wednesday night, last sem. Works and works and endless works...

 on a brighter note,  I just finished my infographics for Tò he! Still needs some tweaks but hmm.. here's the basics of this whole project.I have to say Infographics is harder to execute than any other things ( regarding graphic outcomes) I've done before, or it's just because I'm not really good at processing data?

Happy working week guys,


Wednesday, February 15, 2012

[Tò he] - process chart and direction

Hi folks,

How do you enjoy V-day? Fabulous lunch? Dinner? Well I had chicken rice and porridge yesterday haha... no complaint, just that I don't actually celebrate V-day this year since I'm single. Just a normal day in life yet it was super awesome! I cannot update about it now since workload is poking me from all directions. I'll try to get back on it later, but I've met new people, talked, danced and exchanged thoughts.

Also, I bumped into David, one of my senior, I don't know by which magical way but he knows about my blog - Ha! So for the sake of non-Vietnamese readers I will switch to English for the most part. On a side note, David is doing his project about ethics for designers - this topic deserves the most attention but sadly it's been abandoned by (mostly) young/freelance designer most of the time. Personally this has been my inspiration for running a blog and share my process with others. You could check out his site here: http://starvingforethics.com/

I will try my best to update my process along the way. Now I have pretty much an idea of the whole project, but I'd love to leave room for unexpected minor changes. Next week i had to submit Phrase1 outcomes, so I'm all into Infographics now. Well, this is some pages of my CPJ ( creative process journal) - if don't mind squinting your eyes a bit...

Moment of realization - when I finally managed to put almost everything i wanna do in order! 

doodlings when I am bored with texts...

So now I am at the process chart  2 part - YES 1 WEEK LATE!!!


Have a great productive week ahead guys, I'm back to Indesign!

Monday, February 13, 2012

splendor in the grass



ảnh do Cát Nguyên chụp hết




Giấc mơ của Ku:
Nhà trên mặt hồ
Nhà trên cây
Con chó
Con mèo
Con người


Một ngày lơ tơ mơ của Ku:
Bài tập
Ngắm trời
Ngắm mây
Ngắm nước
Ngắm lá
Nhảy cóc
Hát to



Sunday, February 12, 2012

Colette Saint Yves




“…I was under the strong impression that everywhere you go, you’ll find a brand-new you, the way you happen to bump into a friend in a cafe. In each new place, I always turned out to be someone I liked better than the old me. Someone without a past following her around like toilet paper stuck to the heel of her shoe. Someone who spoke less often and less rapidly, smiled without showing her teeth rather than grinning lopsidedly, wore sunglasses and had cool shoes. Who was known as nether as that-silly-kid or as the-incurable-crazy-sick-person; a woman who was not known at all.”
Wasted: A Memoir of Anorexia and Bulimia by Marya Hornbacher




From http://latka.tumblr.com/ - a fashion and lifestyle blog that my dear Sue runs with her friend Megumi. Each look would be paired up with a beautiful quote - such an amusing touch to your day. 

Friday, February 10, 2012

Tò he - ramblings, chaos and inspiration

5 weeks have passed since I started on this project. Weeks of researches, thoughts and planning. Each semester in school I learned a new thing. This time, I've experienced process in its most proper way - 4 weeks of research and set-up, 3 weeks for 1st phrase outcomes, which I have spent a third of it for process chart sketches. My outcomes includes my own process chart, like what I've done so far - Mood board - Photo Ethnography.

I know this is nothing compares to some giant huge projects that my peers everywhere are working on. This is just a start to, hopefully, a larger scheme. Still, I am thrilled at the thought of showing everything - my thoughts, my sketches, anything from scratch. What would it turn out to be at the end of the day? Will I be able to record things properly and get feedback? How well do I deliver my works to people?

Well. I have to say sometimes I am so unmotivated to post stuff. It might be boring/ insignificant/ irrelevant to you readers ( or forget it, I'm just making excuses for my laziness...) Anyways, I am digging into Vietnamese propaganda art and stamp and vintage style to get inspiration for my Tò he visual looks. As you might know, I am making an entire book about Tò he. 30pp only, but I know for sure that baby's gonna play hard to get... I will include not only basic information like WH-s questions but also all of your contribution as well, I'd love to include your memories with Tò he!

Yeah today I had a lecture about social participation. An artwork without viewer is no better than doodles. A project without participants is not gonna go anywhere. This time I have a fairly bold statement for my Tò he: people will talk about it, view it, share it. Only in that way would my project survive and live on after assessment. Because I see no point of giving out all my effort for a school project, after all it's such an interesting brief for me. I just have to believe in passion and patience for Tò he!

Sketches and ideas I have, execution isn't a major problem but I'm more concerned with how well I'm able to communicate. What would make people want to contribute? Should I post some stuff, photos, images, drawings on face book and blog... anything to kick-start the mood? What kind of question will evoke people's mind? how would they like to contribute? directly through interview or through doodles and memoirs? What's the possibilities of interaction?

Well so much has been going on in my head recently but the visual part hasn't come out yet. Please bear with me, this is my CPJ after all.. Sometimes I feel so bad to keep you guys waiting for my next step ( In case there are people who keep track of this project, because I never get comments here...) How long has it been since my 1st report?





Well, let's take a break. Just want to share with you guys about Vietnamese Propaganda art (Tranh cổ động) When I was in high school, I never really give Propaganda art a thought. To me it's Communism and War combined, everything is expressed in a biased way so I didn't bother to dig it until now. Turned out Propaganda art is one of the finest works I've seen, regarding Vietnam graphic design. In the past, everything was done in 4 colors maximum - it gave the artwork a sense of simplicity and sophistication. Plus they hand-printed it!
Sadly things have changed for the worse. They cannot afford to find and hire aspiring, devoted artists anymore so there are less qualified works. Those we see on the streets nowadays are poor improvisations of what we used to have. C'mon, lousy rainbow gradients and glossy banner? (....) And together with the boom of digital software and trends, silkscreen Propaganda posters are now only to the elite and foreigners.

I managed to find this website online, they curated some of the best propaganda posters I've seen. So set aside your hard feelings for politics, serve yourself a set of Tranh cổ động. They are as bold as fish sauce.

You can explore more works here: http://www.vnpropaganda.com/












Good morning lads, leave me a word if you're in the mood. It'd be super nice to receive comments and feedback =D

Thursday, February 9, 2012

lãng du trong văn hóa Việt Nam



Chủ trương của mình là trở thành công dân không mất gốc nên cần lắm những tài liệu thế này.

Hôm nay mình định đi ngủ sớm xong ngủ được nửa tiếng thì bật dậy trằn trọc, xong lại phải đọc sách (với mộng tưởng) là sẽ chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

Cuối cùng mình đọc đến đoạn đá cầu là không chịu được phải bật dậy viết vài dòng. Vì có những điều người Việt Nam trẻ tuổi này chẳng bao giờ biết! Ví dụ như con đường cái quan chính là đường quốc lộ 1A xuyên dọc đất nước bây giờ. Cái tên 1A nghe thật là toán học khô khan, chẳng cá tính gì cả mà đòi làm cầu nối cho cả chiều dài chữ S, tại sao lại đổi từ đường cái quan sang 1A nhỉ? đường cái quan hồi xưa là gắn liền với bao anh giai đi thi cuốc bộ từ Bắc vào Trung này, to tát thế mà bây giờ không có sách báo thì google toét mắt cũng không ra một tài liệu đáng giá nào ngoài bài trường ca của Phạm Duy. Search quốc lộ 1A thì có mà toàn ra tai nạn thôi.
Làm mình lại nhớ những vụ đổi tên trong thời kỳ mới như là đường Cổ ngư thành đường Thanh niên, mà hồi xưa chưa biết gì mình hay tự hỏi, đường này thanh niên có trước hay cái tên có trước? Và đọc đến đây mình mới à lên, bài "con đường Cái quan" của Phạm Duy là đây đây, cái đường xẻ dọc ngoằn ngoèo sông núi, đi qua mỗi đoạn là một khúc dân ca:

Con đường cái quan

Mình có một tý gốc Tày trong người nhưng tuyệt nhiên chả biết gì về chuyện dân tộc thiểu số ngoài món bánh cuốn Cao Bằng va xôi ngũ sắc. Đọc quyển sách dày cộp này mới ồ  à, người Tày Nùng Dao Thái H'Mông các thứ là thế này, từ đây, gốc gác ra sao... bao nhiêu sự tích với lại tục lệ thầy cúng nghe sao cứ vừa xa vừa gần... Cách viết nói chung là cũng dễ hiểu, không dài dòng văn tự gây mệt mỏi cho bạn trẻ. Đi đến đâu thấy gì viết đến đây, lãng đãng nhưng mà không "lảng quẻ" ( từ này mới học của các bạn miền Nam hehe) thỉnh thoảng ở một góc nào đấy hình ảnh thời mình ở nhà tự dưng nhảy ra, ví dụ như chuyện đá cầu. Chỉ có một dòng về đá cầu thôi, nhưng bỗng dưng lại nhớ cấp 3, cảnh mấy thằng trong lớp chạy ra trước cửa lớp chia 2 phe đá cầu cá cược với đá bóng nhựa, mình là đứa lấp ló chạy ra ngó mà cũng vui lây cho bọn nó.

Đúng là luật hấp dẫn rất hiệu quả. Dạo này mình văn hóa quá đi mất! Đang hào hứng trong dòng đọc sách nên chẳng dám viết những áng văn kinh khủng gì hết, chỉ là vụn vặt của một bạn trẻ đang yêu nước, có gì buồn chán các bạn bỏ quá cho!


Wednesday, February 8, 2012

Egon Schiele

(this is the n-th time I've posted something about Egon Schiele and I will continue to bombard you...)


Think of Klimt, you know The Kiss right? Then get rid of all the decorative materials, bronze flowers and stuff. Return to plain washed-out background. Add 2 doses of extreme and a sprinkle of erotica. You've somehow got the idea of Schiele.

Egon Schiele lived about a century ago, but his works are graphical, or they say, an early form of Expressionism. There's this intense vibe in his strokes, think I'd throb and tremble if I am to stand in front of his paintings. If there are Intro and Egon Schiele's at the same time - O.

First time I looked at his works, I immediately turned to another page. His erotic style, with so-obvious flesh and skins bond together, might have annoyed some innocent eyes. But prejudice fades eventually; the day you realize intercoure is as sacre as life itself, you would start to appreciate Egon Schiele's works. His strokes, lights, flesh, skins... oh so distorted and twisted. You starts to see wonders in between those muscles.











Tuesday, February 7, 2012

Lá nằm trong lá



"Tình anh như lá
Reo vui mỗi ngày
Có chim về hót
Trong lòng sớm mai

Mai này lá rụng
Là mùa thu phai?
Không, tình yêu vẫn
Âm thầm trong cây

Khi mùa xuân đến
Tình anh lại đầy
Lá nằm trong lá
Tay nằm trong tay"


Dù biết truyện Nguyễn Nhật Ánh nhẹ nhàng tình cảm sâu sắc, tôi vẫn chẳng kiềm chế được sự ngấu nghiến "Lá nằm trong lá". NNA vẫn thế, từ ngày tôi học lớp 3 lớp 4 đến bây giờ, vẫn cách viết làm tôi cười giòn tan một mình, vẫn những nhân vật đáng yêu, lanh lẹ, vẫn luôn có một cậu bạn nghèo rất nghèo. Lá nằm trong lá như thể dành cho tôi, ngay từ khi đọc được mấy câu đầu "trước khi vào truyện". Tình bạn muôn thuở trong sáng của truyện NNA,  lại phơn phớt một chút gì đấy như là tình yêu đầu tiên. 
Gấp lại, nhắm mắt mà tôi thấy lâng lâng những lá cây dưới nắng, rung rinh rung rinh. Rồi thì lá cũng mọc lên sau mùa đông vì tình yêu vẫn âm thầm trong cây và rồi lá nằm trong lá, tay nằm trong tay thôi...
Và tôi nhớ làm sao những ngày mộng mơ bay bổng ( nhưng cũng chẳng kém phần địa ngục trần gian), ngày còn được đạp xe đến lớp mỗi sáng mỗi chiều. Buồn cười làm sao những lúc tôi nghĩ rằng đây là giai đoạn khổ sở khó ưa thì khi nhìn lại chỉ thấy tươi đẹp long lanh, như là giọt nước lăn trên lá sen.  Ông trời cho tôi may mắn được đạp xe đi học, được nghèo để ăn bò bía có 1.5k mà cũng phải đi vay 500đ cho nó đủ đường đủ dừa... và tất nhiên, hai chàng trai cùng một cô gái rất đỗi yêu quý của tôi. 
Có bao nhiêu blog 360 kể về những ngày đẹp như mơ đấy, thì đã bị mất hết sạch. Trong đầu tôi chỉ còn mang máng những tựa đề, những dòng viết ngọt như mía lùi mà bây giờ ( tất nhiên) không cách sao viết lại được nữa. Chả hiểu những chi tiết nhỏ nhặt đấy sau này tôi còn nhớ không? Lá nằm trong lá làm tôi muốn viết lại những ngày ấy như một dạng lưu trữ kỷ niệm chi tiết, để nếu có già khọm tôi sẽ là bà già ngồi kể cho con cháu nghe "Ngày xưa cấp 3 bà thế này, thế này..." 

Có lẽ không phải lúc này, nhưng tôi biết chắc, một ngày nào đó tôi sẽ viết về hai chàng trai của tôi. Về bộ ba đi ăn nem chua 3-2-1, bộ ảnh đầu tiên của ba chúng tôi ở nhà thờ Lớn, Hàng Bông, đường Hàn Quốc, "Bèo dạt mây trôi" trực tiếp qua tổng đài "mày ơi hay cực, nghe đi!", về việc tôi đã khóc mệt mỏi thế nào khi cậu X khăn gói đi xa,  những ngày mưa, những tiết học lý,  trước trường mầm non, ngày tôi và cậu Y cố gắng đi xe đạp thiếu pêđan về nhà, ... và tất nhiên, cả tình yêu đầu tiên đã đi ào qua cổng trường, cửa sổ, cửa ra vào và đi ra lặng lẽ lúc nào mà tôi không hay. Hai chàng trai của tôi bây giờ vẫn vậy, chỉ có những mối quan hệ là đã thay đổi và trường thì vẫn y như thế, chỉ có chúng tôi chẳng còn là học sinh...

Sunday, February 5, 2012

Queen is legend. Queen is classic.




I now accept all kinds of music as long as it sings in my head but what has rooted inside me will continue to grow the strongest. I have a fetish for rock <3

Music for this humble mild afternoon is A night at the opera. I don't know what critics praised and wrote, never bother to read but personally I think you couldn't find a better blend between Progrock and Classical. I know it's super old and for the most part people like dubstep and whatever is played repeatedly on MTV, oh well you can just skip to Bohemian Rhapsody for a classic treat.


Queen - A night at the Opera


sweetness




I used to be drenched in cotton candies. White clouds, pink clouds, soft and sweet and fluffy.

But this whipped-up sugar is never made to last. Sweet as it melts onto your tastebuds, it fades until you find yourself linger on it, until it dissolves into nothing-ness.

Though, I cannot deny how much I love super sweet and fluffy cotton candies. How could you not love sugar rush?

How was it?


The taste

is dizzy


in my mind
is


magically good
is


hanging in the air somewhere
is found in words and lost within words. Cotton candies have lost here: your eyes are dumb your ears are deaf your mouth is blind but somewhere over over way over the corner I would find my senses again.





Muses

Typo and Layout turns me on. Paper is sensual. Illustration pampers my soul and Photography eases me.

Presents some splendid works on noirxxblanc blog, Tim Burton and Dan Mountford. With an extra add-up of Coldplay's Paradise for the best package.





















Saturday, February 4, 2012

Tò he: sau một tuần thu thập ý kiến!



Ôi thật là có quá nhiều thứ để chia sẻ với mọi người. Tuần vừa rồi thật là hiệu quả và nhiều ý kiến đóng góp vượt chỉ tiêu ạ! Đầu tiên xin cám ơn tất cả mọi người, những ai đã yêu quý con Tò he ( và có thể là yêu quý cả bạn Linh...) đã dành thời gian làm survey. Cám ơn Cẩm Anh đã quăng survey của mình lên H2T, hôm nay số lượng response đã tăng vọt hehe. Rồi chị Thảo, chị Toàn, anh Diego và rất rất nhiều người khác đã cho mình nhiều ý kiến siêu hay và những kỷ niệm cực dễ thương nữa! ( Khiếp oánh xong mới thấy đoạn này giống kiểu diễn văn của các bác trên bộ...)

Mình đã có thời gian cười toe toét nở hoa trong tim vì những kỷ niệm tò he của mọi người. Nào là "cắn thử miếng tò he, mẻ ha mẻ cả răng luôn", nào là "Mình đòi mua con tò he 700 chị mình đành nhường, xong mình chán lại bỏ quên màu phai hết ra quần áo, bị mẹ mắng...", rồi thì rất ý nghĩa "Có lần vào trung thu,tớ mua đến 8 con tò he lận(ăn được nhé).Lúc qua một cái hẻm tớ thấy một 2 cậu bé ăn xin,ngồi thu ở 1 góc,tớ đã lấy tất cả tò he đưa cho 2 cậu.tuy bình thường nhưng tớ nghĩ tò he đã giúp tớ làm được 1 việc tốt"   Bao nhiêu bạn dã được tặng Tò he, bao nhiêu niềm vui thích khi thấy hình dáng màu mè nho nhỏ kia ở bên lề phố? Ôi những câu chuyện con trẻ cứ ùa đến, hai mươi mấy tuổi mà vẫn cảm thấy như một đứa trẻ với cái đầu rắc rối, tìm lại được tiếng cười trong trẻo từ kỷ niệm của các bạn. Mình nhớ hồi xưa trên Hoa học trò có mục Ấu thơ trong tôi là... Bây giờ, mấy năm rồi không  còn đọc Hoa học trò, báo cũng chẳng giống như báo mình đọc ngày xưa, chả biết còn góc nào cho những đứa bé nhiều hoài niệm?

Tuần vừa rồi mình tập trung làm survey và lên process chart. Nhiệm vụ của mình là tìm mọi thông tin có thể về Tò he - mọi thứ từ to tát chung chung đến nhỏ nhặt, tìm ra các sai sót, vấn đề bất cập, phân tích và tìm ra giải pháp bằng graphic design. Và cái giai đoạn này thì quá tốn nơron não luôn! Graphic design cứu Tò he? Nghe có vẻ khó.




Vấn đề design character quá đơn giản, nhưng mình thấy đấy là một phần rất nhỏ thôi. Mỗi người có một sở thích khác nhau, một trăm người thì chí ít cũng 50 loại ý kiến ý tưởng rồi. Vả lại các bác các chú bán tò he thật ra cũng rất update. Mình nghe nói bây giờ rô bốt hoa quả rồi angry bird cũng nhiều lắm chứ không phải ít!

Một trong những điều quan trọng nhất khiến Tò he được yêu thích, không phải vì nó đẹp quá hay là thích thú khi chơi. Thật ra lúc còn là trẻ con mua thì thấy vui cầm đi loanh quanh chứ lớn lên không biết phải làm chi. Mình ( cũng như một số ý kiến đóng góp) yêu là yêu cái cảm giác thấy chú bán tò he, sà vào xem cùng đám người lố nhố. Nhìn bàn tay thoăn thoắt, nhìn ánh mắt của bọn trẻ con đang háo ha háo hức mới vui. Giống như những kỷ niệm và những câu chuyện mà các bạn chia sẻ, những thứ không nhìn thấy sờ thấy được mới thật là điều ta nhớ và quý nhất. Đoạn phi vật thể này, mình sẽ ghi nhớ để dùng <3

Hmmm hướng đi của mình hiện tại là làm mới tò he để gây sự chú ý. Cũng phải nói thêm là mục đích của project của mình không phải để cứu Tò he vì mình mình làm không nổi. Hy vọng những gì mình vẽ và thiết kế, những gì mình quay lại được làm ra được mọi người sẽ để ý, từ đó những project sau này, đông hơn, quy mô hơn sẽ từ đâu bước ra. Ôi mà đấy là nói về chuyện sau này... Và đang cảm thấy áp lực vô hình hơi đè đè lên vai. Đây là cả học kỳ cuối của mình này, mình đã chuẩn bị về VN để làm bài này, bao nhiêu người đang xem suy nghĩ và process của mình này... Run phết! Có ai đang xét nét tôi ở ngoài kia không?

 Sao không làm stopmotion ( cái này là ý tưởng đang mong muốn bậc nhất =p~), sao k thử quấn con rồng trên cái khác chứ không phải cái que? Màu tò he hoà vào nhau rất đẹp mà lại ko bị nhoè lẫn, kỹ thuật này có nên thử nghiệm trên nhiều bề mặt khác, như anh Khang gợi ý, cốc chén bát đĩa blah blah...

Tất nhiên sẽ có ý kiến là như thế thì mất đi cái nay nét truyền thống của Tò he. Nhưng mà giá trị đấy là cái gì không thể mất đi, các bác nghệ nhân sẽ luôn và luôn ngồi ở sạp bán như thế, những cái que tre đấy... chỉ có mình thử làm gì khác đi thôi. Mình cảm thấy cần gây tiếng động, rung một cái chuông nào đấy để mọi người có thêm hứng thú và các bạn mình ở đây cũng như ở những nơi khác cảm thấy thú vị và liên quan. Nếu que tre cứ cắm mãi trên sạp thì mình sợ nó cứ mai một rồi mấy chục năm nữa không biết đi về đâu...


Lại nói đến vấn đề văn hoá dân tộc, mình đang gặp một vấn đề lớn lao cần công bố và chia sẻ nỗi buồn :( Vì có rất nhiều bạn bày tỏ là xem phim Trung Quốc và ở Sing cũng thấy có bán Tò he, có lẽ đây không phải là riêng văn hoá của Việt Nam. Trước đấy mình research thì cũng ra một loại hình của Nhật nhưng là kẹo cứng ăn được và mẫu mã cũng có hơi khác. Nhưng sau khi quan ngại chuyện đồ Tàu mình đã tìm kiếm và rất buồn khi phải nói là, một lần nữa nét văn hoá Việt Nam này lại rơi vào danh mục ảnh-hưởng-của-Tàu. Ôi cảm giác cứ như phát hiện ra mình là con nuôi của bố mẹ ý :(( Xin lỗi các bạn vì đã chưa tìm hiểu đến nơi đến chốn.



Còn bây giờ thì gần 4 giờ sáng rồi mình quá buồn ngủ và buồn lòng nên sẽ gác lại vấn đề đồ tàu ở đây. Đầu mình đang rối loạn function linh tinh kém tự chủ rồi, thôi cho một tý hình vẽ vào cho đỡ ngấy, một ít sketch hôm nay ý mà. Chả biết chào mọi người buổi sáng hay ngủ ngon nữa, hic.

Mọi người nhớ cho ý kiến nếu mà đọc được hết bài viết dài hơi này nhé!





Friday, February 3, 2012

Confessions of a Designer

Haha, my peer just shared with us this project. Such bold statements! It's simple, may be too simple, but I think it's meant to be. No need to be loud and fancy, the words speak for themselves. 


Clients, here's our gift for you. Sorry we don't wrap it with colorful decorative paper and ribbons. Wait, were that you who said that you want "just simple and nice" stuff?


Done by Anneke Short, you can explore the rest here 















Ngày mùa xuân ở trước cửa sổ

máy tính hỏng nên dạo này mình toàn ngồi bên góc trái để dùng ké desktop của chị bạn cùng phòng. Ngồi bên trái thì chỉ thấy được một cái cây ở trước nhà thôi.
Hôm nay ngó sang chiếc bàn học thân thuộc dể lấy máy ảnh, nhìn ra thấy gió thổi mưa lá bay, và cây số 2 đã mọc kín lá xanh xum xuê từ lúc nào. Đúng là em ơi mùa xuân đến rồi đó!



Đây là CLB Mohawk của mình. Gồm cá, sên và chim sống lăn lóc với nhau trên bàn học. Hôm nay đặc cách cho chụp ảnh trên chiếc đàn ukulele thật oách.



Với phong cảnh hữu tình lá bay cây rung rinh gió nhè nhẹ thì mời cái bạn nghe bài hát Đâu đó sau cầu vồng/Thế giới này tuyệt thật thôi hehe.




bigger,better (pt II)

During the making of this photo shoot, we went as low-tech as we could. Two 3M polarizing lights, few sheets of cloth, basic make-up sets from the girl, A1 black cardboard and hmm...that's it. Shoot with Canon7D and 50mm 1.8 by both me and Khairi. Oh this time this was REAL face painting, not like what I used for the last 2 shoots ( which was color powder and china face painting that stuck like hell)

This time we rounded up concept and the looks before executing. I've grown up haha! We had great time making the props and initially there were 2 more looks: bareback and big ears. However the big ears looked ridiculous after we tried out several mock-ups. Guess there are things that should forever remain normal size. Bare back: not relevant and no time to shoot at all. It took us 2 days for concepts and ideas, 1 for preparing props, 1 for actually shooting, 1 for touch-ups, 1 for weaving and shooting the finals (including 2 hours got stuck in the rain and "vừa lao động vừa ca hát" at the front site of Sunshine plaza. Ironic is it? We were caught by the rain at Sunshine plaza...)

Have you ever wonder what the hell do they teach in art school? Well just to assure one thing, we do not chill all days drawing whatever stuff. We are taught to THINK arts. Because of that (no matter how much I hate to do this part) I myself believe that most of the time you'll need to at least read the rationale/description . Otherwise they will be just another nice works you are bumped to everyday.

Thank God I have Serene in my group. I couldn't ask for a better rationale, it perfectly suits the overall mood, as well as the target audiences of HungerTV. So please, spend time sipping these words before you take a bite of visual treat. Happy eating.




Fragments of our memories



Whoever thought our hunger could go out of hand? We were, after all, once young and naive children whose desires and cravings could be easily satisfied by, well, a piggyback or an ice pop.

But no. Things are different now. We've grown up. We're greedy. We'd rather have things bigger, better, if not - nothing at all.
Why is bigger, better? Because we all want to be remembered. And in order for that to happen, we'd have to make a powerful impression.
However, the point is, no matter how much we try to play up our features, no matter how much an impression we try leave… People are bound to forget. That's what our memories are made up of, isn't it? Fragments of our past and present, our dreams and reality, taken apart like pieces of a jigsaw puzzle.
Inspired by our own wildly curious minds, we sought to produce a series of photographs that combines the art of identity construction, deconstruction and reconstruction.
When pieces fall apart, will we be able to weave them back together again, and still bring out the same details of exaggeration, the aggrandizement that people are often so eager to create for themselves?






Reconstruction 1: I wish people will remember me when the wind caresses my face.


Reconstruction 2: I want to bring back to life the region below my cheekbones. No more hiding in the shadows.





Reconstruction 3: Please tell me it is my luscious lips that I am being hunted and caught for.





Reconstruction 4: I saw a Kayan woman. I needed to look like her. Undeterred by modernisation.




The process: Photographs were first shot in a home studio (with two fat rabbits hopping about), then printed out, sliced, and pieced together again.

Credits to:
Trinh Thuy Linh
Khairi Omar
Serene Yap
Illya - model