Ôi, những ngày lê la là những ngày tháng ê a tuyệt diệu.
Mình rất ưng những kế hoạch tự phát, những cuộc nói chuyện random ngẫu hứng đậm đà. Có những niềm vui được viết nguệch ngoạc trên cái thùng vuông trắng "5 cents for your thoughts", mở ra hơn tiếng đồng hồ ca hát nhảy múa trong tiếng nhạc the beatles, beach boys và ăn bánh mỳ với nutella hay còn gọi là picnic nơi công cộng. Thật là những chuyện chẳng liên quan gì đến nhau, càng không liên quan hơn là những con người đáng nhớ mình gặp ngày hôm đấy: Aisyah - cô bạn đã mở trò picnic tự phát này cho một project của khoa Diễn xuất, cô gái gốc Malay có khả năng lôi mọi chủ đề cũ kỹ chắp vá ra khâu lại cho toàn bộ những con người cũng chắp vá nốt đang ngồi đó đơ mặt; Nadiah - cô họa sĩ Canada mới đến Sing 3 ngày, chạy một mạch vào tấm thảm picnic, nhảy ngay theo "twist and shout" và có mặt vì "tao vừa chạy lên thư viện trường mày check mail vì nó miễn phí, đi xuống thì thấy chúng mày!"; Sven - anh bạn người Bỉ đi du lịch băng qua những vùng đất liền, khởi hành từ Đức cách đây 7 tháng và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại...
Mình đã kể những gì và được nghe những gì? Nhiều lắm, chặng đường của Sven từ Đức sang đến Nga, vòng xuống Mông Cổ, Trung Quốc và khắp Đông Nam Á; chuyện Nadiah sống du mục ở Sing, luôn đổi tranh lấy đồ ăn và các vật dụng mỗi khi có thể, ngủ ở bãi cỏ trường mình cho đến lúc tìm được phòng thuê ngày hôm đó. Chuyện ngành design, những quyển sách mượn được, Haw Par villa,...Đúng như tinh thần miếng vải chắp vá, cái kiểu khăn mà mình được xem ở Ấn Độ. Đó là những miếng vải vuông nhỏ họa tiết xinh xắn, cắt ra từ những chiếc sari cũ. Trong hàng trăm ngàn miếng như thế, người ta cứ chọn, kha khá là ngẫu nhiên, các mẩu nhỏ và khâu lại với nhau thành chiếc khăn lớn chẳng thể có cái thứ hai trên đời. Mình cũng lờ mờ cảm thấy những con người hôm ấy được khâu lại với nhau bằng dòng suy nghĩ, trên tấm thảm picnic màu nâu hồng và nền nhạc Rock n'roll. Chẳng khác gì lạc về những năm 70s ở Mỹ, giống như trong phim mình xem, giới trẻ ăn mặc rách rưới hippy và nhảy nhót cắm trại, nền là "Lucy in the sky with diamonds".
Nói chung cứ ngồi bệt bệt ra, gặp những người mà mình gọi là người xa lạ, nhưng lại chia sẻ được hồn nhiên từ lời nói suy nghĩ hành động đến đồ ăn thì ngày buồn đến mấy mình cũng vui lên được. Vui cực khi được thâm nhập vào góc nhìn của một ai đấy khác, mà hôm nay mình lại có đến 3 cái khác lận: một chiếc vé đi tuổi thơ bất ngờ có được, một cuộc nói chuyện bằng bút mực và cử chỉ, một buổi chiều ngồi vào chỗ của những chị bán hàng trước cổng cung thiếu nhi. Trong cùng một ngày, mình được người ta mở cửa cho, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, vào những căn phòng đầy màu sắc khác lạ. Cô bạn đồng hành thì tìm được niềm vui thích mới cho tương lai, mình thì đầy kín thẻ nhớ bộ não và máy ảnh với những câu chuyện Tò he kể mãi không hết, những đứa trẻ mắt long lanh đã đi qua gánh hàng, những chị bán bóng, anh trông xe bỗng dưng thật gần vì mình ngồi xuống mà nói chuyện, làm anh bán Tò he kêu "anh thấy em mài trắng cả mấy viên gạch rồi!"
Một thời điểm khác, khi mình chạy xe ngang qua sau này, hay lúc mình đã từng gửi xe đạp xe máy ở đây, khoác tay ai nhảy nhót đi vào hay đứng trước cổng nhìn về một hướng trên tầng hai, hăm hở vào lớp học Mayschool hay hoang mang chờ mẹ đến đón sau giờ học vẽ... những người bán hàng trước cổng sẽ chẳng bao giờ như ngày hôm nay, như là quả dứa bổ làm tư mình ăn chung với chị C anh B và đối đãi bằng Bueno.
Ôi ngày hôm nay thì quá dài, những người xa lạ và mình có nhiều chuyện để kể, cung thiếu nhi và sân trường lasalle đều lên tiếng, nhưng sức người và thời gian ngồi đây khuya khuắt lại vô cùng hạn hẹp. Làm sao để có thể truyền tải hết những gì trong đầu ra thành câu thành hình đây?