Tuesday, February 7, 2012

Lá nằm trong lá



"Tình anh như lá
Reo vui mỗi ngày
Có chim về hót
Trong lòng sớm mai

Mai này lá rụng
Là mùa thu phai?
Không, tình yêu vẫn
Âm thầm trong cây

Khi mùa xuân đến
Tình anh lại đầy
Lá nằm trong lá
Tay nằm trong tay"


Dù biết truyện Nguyễn Nhật Ánh nhẹ nhàng tình cảm sâu sắc, tôi vẫn chẳng kiềm chế được sự ngấu nghiến "Lá nằm trong lá". NNA vẫn thế, từ ngày tôi học lớp 3 lớp 4 đến bây giờ, vẫn cách viết làm tôi cười giòn tan một mình, vẫn những nhân vật đáng yêu, lanh lẹ, vẫn luôn có một cậu bạn nghèo rất nghèo. Lá nằm trong lá như thể dành cho tôi, ngay từ khi đọc được mấy câu đầu "trước khi vào truyện". Tình bạn muôn thuở trong sáng của truyện NNA,  lại phơn phớt một chút gì đấy như là tình yêu đầu tiên. 
Gấp lại, nhắm mắt mà tôi thấy lâng lâng những lá cây dưới nắng, rung rinh rung rinh. Rồi thì lá cũng mọc lên sau mùa đông vì tình yêu vẫn âm thầm trong cây và rồi lá nằm trong lá, tay nằm trong tay thôi...
Và tôi nhớ làm sao những ngày mộng mơ bay bổng ( nhưng cũng chẳng kém phần địa ngục trần gian), ngày còn được đạp xe đến lớp mỗi sáng mỗi chiều. Buồn cười làm sao những lúc tôi nghĩ rằng đây là giai đoạn khổ sở khó ưa thì khi nhìn lại chỉ thấy tươi đẹp long lanh, như là giọt nước lăn trên lá sen.  Ông trời cho tôi may mắn được đạp xe đi học, được nghèo để ăn bò bía có 1.5k mà cũng phải đi vay 500đ cho nó đủ đường đủ dừa... và tất nhiên, hai chàng trai cùng một cô gái rất đỗi yêu quý của tôi. 
Có bao nhiêu blog 360 kể về những ngày đẹp như mơ đấy, thì đã bị mất hết sạch. Trong đầu tôi chỉ còn mang máng những tựa đề, những dòng viết ngọt như mía lùi mà bây giờ ( tất nhiên) không cách sao viết lại được nữa. Chả hiểu những chi tiết nhỏ nhặt đấy sau này tôi còn nhớ không? Lá nằm trong lá làm tôi muốn viết lại những ngày ấy như một dạng lưu trữ kỷ niệm chi tiết, để nếu có già khọm tôi sẽ là bà già ngồi kể cho con cháu nghe "Ngày xưa cấp 3 bà thế này, thế này..." 

Có lẽ không phải lúc này, nhưng tôi biết chắc, một ngày nào đó tôi sẽ viết về hai chàng trai của tôi. Về bộ ba đi ăn nem chua 3-2-1, bộ ảnh đầu tiên của ba chúng tôi ở nhà thờ Lớn, Hàng Bông, đường Hàn Quốc, "Bèo dạt mây trôi" trực tiếp qua tổng đài "mày ơi hay cực, nghe đi!", về việc tôi đã khóc mệt mỏi thế nào khi cậu X khăn gói đi xa,  những ngày mưa, những tiết học lý,  trước trường mầm non, ngày tôi và cậu Y cố gắng đi xe đạp thiếu pêđan về nhà, ... và tất nhiên, cả tình yêu đầu tiên đã đi ào qua cổng trường, cửa sổ, cửa ra vào và đi ra lặng lẽ lúc nào mà tôi không hay. Hai chàng trai của tôi bây giờ vẫn vậy, chỉ có những mối quan hệ là đã thay đổi và trường thì vẫn y như thế, chỉ có chúng tôi chẳng còn là học sinh...