Monday, December 16, 2013

Não bảo tim không chịu nghe.

Tôi sợ phải viết ra những gì mình cảm thấy, vì đã đủ lớn để bị tổn thương bởi lời nói, bởi mạng vốn dĩ không phải là nơi để tâm sự quá nhiều chuyện riêng tư. Có vẻ như càng lớn mình càng cố để trở nên mạnh mẽ hơn và tự lập hơn, cố để nói ít, làm nhiều, để im lặng thiền tâm cho mọi chuyện trôi qua. Nhưng ôi, con người mà có thể đạt đến trình độ ấy trong những năm hai mươi tuổi, thì trái đất giờ đã xoay theo chiều khác mất rồi.

Dù não có nghĩ gì thì nghĩ, phân tích có hợp lý đến mấy thì hợp, cảm xúc thế nào nó vẫn y nguyên thế. Chắc là buồn giống cái ngày tôi được chú mua cho quả bóng Mỹ rất to và đẹp. Nếu bạn cũng bé vào khoảng năm 2000 thì bạn sẽ nhớ cái quả bóng Mỹ. Nó không đục màu như bóng thường, mà màu bạc và được nhiều hình Disney cơ, hồi bé đấy là quả bóng mơ ước mà tôi toàn phải chơi ké của đứa em họ. Đến đêm giao thừa đi xem pháo hoa ở Bờ Hồ, được chú mua cho một quả màu hồng tròn tròn có hoa hoét linh tinh, đúng là vui như Tết. Nhưng chẳng được mươi phút, vung va vung vẩy một hồi sợi chỉ tuột khỏi tay mang bóng bay đi mất. Cho đến giờ tôi vẫn nhớ cái cảm giác bé nhỏ nhìn lên trời. Khoảnh khắc ngay sau giao thừa, thấy mình mất một cái gì đẹp lắm mà bất ngờ quá chả kêu lên được, chỉ biết đần mặt ra nhìn thôi

Tua tua tua... đến năm hai mươi ba tuổi.

Tôi quen một chàng trai bóng Mỹ. Cứ y như bước ra từ trí tưởng tượng của tôi, y như soulmate. Mọi thứ mới thật như ý làm sao, làm sao tôi lại vớ được cái quả bóng này. Quá bồng bềnh. Nhưng bóng thì nhanh phồng nhanh xẹp. Nhanh đến mức tôi chẳng nhớ kỹ được nét mặt nữa và giọng nói mà đã nói với tôi hàng đống lời ngọt ngào thì bây giờ tôi chỉ nhớ được từ hai từ "mad men". Chàng xẹp xuống còn tôi để tuột dây, chàng bay đi mất như chưa hề nằm trong tay tôi, còn tôi ngơ ngác nhìn lên trời.

Nhìn lên trời.

Nhìn lên trời.

Vì lý do sao đó tôi chẳng muốn chạy theo chàng trai, dù nhiều người bảo khi mình tìm được cái gì đó như vậy thì mình phải đấu tranh cho nó. Hay đây không phải là cái gì của tôi? Chẳng biết nữa, chỉ biết tôi đã không chạy theo. Có lúc tôi suýt chạy theo nhưng lại có lực nào đấy chực cản lại (nhiều lúc tôi muốn mình quên hết mấy nỗi sợ người ta nghĩ gì về mình đi và quên hết các lý do đi lắm lắm). Chàng thì biến mất (nên có khi cũng chẳng đáng để mà chạy theo?) Tất cả những gì còn lại là độc một chiếc bình vẫn còn mùi chanh rửa mãi không hết.

Và nỗi buồn và cả sự tiếc nuối, đương nhiên, vẫn cứ ở lại.


Tuesday, December 3, 2013

Who those who can still ride in airplanes by Anis Mojgani



“I’m twenty-eight years old and trying to figure out most days what being a man means.
I don’t drink, fight or fuck but these days I find myself wanting to do all three.I don’t really have a favorite color anymore, but I did when I was a kid.And back then that color was blue, and back then I wanted to be an astronaut, an artist, an architect, a secret agent, a ranger for the World Wildlife Fund, and a hobo.When I was six years old I used to always throw my clothes into my blue and yellow hot wheels car carrying suitcase and run away to beneath the dining room table.I’ve made out with more girls than I wish I’d had and not nearly as many as I’d like to.And I’ve been in love three times so I doubt I’m going to try that anymore.And I spend most days making pictures or thinking about making pictures or masturbating or thinking about masturbating.And I’m trying to find God everywhere and figure this thing he made called a man.And the TV tells me its bare-knuckled bombing, so I guess if I had a tank or a missile my penis would be huge.And thats what I want because thats what being a man means or at least thats what they keep telling me.
My pops, he takes care of us.He puts the garbage out twice a week.He drives forty-five minutes to water flowers.

I sit on the bus when a seven year-old boy sits down next to me and asks me my name.“Anis.” That’s a nice name.“Thank you, what’s yours?” Quentin.Anis, do you want to read Robin Hood with me?So tell me what my fists are writing, Mr. President.My fingers, they open up like gates when I type and the wind is swinging in the wake, mother fucker.I lift bridges with poems and forests grow in my mother’s eyes.“I am looking for God, Quentin.”“While this world says “fuck you” for trying.For this world hates your eyes, Quentin.For they are simple and pure.And this world hates your fingers, Quentin, little like the stems of flowers.For not being able to pick up the things you have left behind, because you are still learning to do so.
I don’t drink, fight, or fuck but these days it’s only two out of those three I don’t do, Quentin.And I fall in love three times, so I don’t want to, want to, but I still do, Quentin.And I want to find God in the morning, in the tired hands of dusk.But, instead, I drive sixty through residential streets praying to hit a child so that they may stay forever night and forever red and forever full of light and crayons and simple outstretched limbs…

..Trying to pick up way too much way too fast, forgetting what it means to be a person.
In a world where egos are measured with tabloids, where automobiles are like morals, where beliefs are like naps, you leave them behind when somebody touches you.And in a place where oil takes precedence over life, I find myself sitting on a bus, when a little boy floats down like fresh water, carrying a book I used to read and asks if I want to see what he sees if only for a little while.Then asks if I want to give to him what I see if only for a little while, then says to me he’s going to show me the world.And starts moving his fingers beneath the words, not always noticing what is written, sometimes skipping whole sentences, sometimes skipping whole lines……because his fingers are moving fast and I wanna tell him, “Slow down, Quentin.You can see it all if your finger whispers on one word.Slow down and hold what you see just a little bit longer.”For in a world of fast faces, I’m looking for God everywhere, trying to figure out a little better this little thing he made called a man.”









Tôi muốn khóc khi nghe Anis đọc thơ. 

Wednesday, November 20, 2013

On Ido Portal and movement.

Out of luck, I just happened to learn something really great today: movement and being able to move.

For the longest time I was such a sloth: no sports, no work-out, no hard sweats. I was the exact artist type: dreamy, frail and slow. It was only recent that I picked up running, and tried my luck on yoga, working out, basket ball etc. (I am a hopeless dreamer and still trying). Will skip the part of how working out has gradually changed me, I want to share with you one or two things about MOVEMENT.

As we are far from the time of hunting and gathering - from working physically to get our food, we have lost touch with our body. Maybe that is why we club - to releash the tension from everyday works and social roles, to let go, let loose of yourself and your body, and of course to seek for interaction and attention - that's our basic instinct. And today I just found all that in a practice from Kai from Tradeschool from Ido Portal.

What is the reason behind your work-out? Is it because you want to loose weight? Stay healthy and fit? Want to have curves, all parts slim and full magically like the golden ratio? Like a lot of people have told me, I would be able to take in whatever food and don't have to exercise so much to burn all the calories. It's true that I have high-metabolism and (un)fortunately wouldn't gain so much weight, but my body does know whether it is feeling good or not. Just like you I experience meat-sweat, excess fat on my belly etc. and I need to do something, move, run, play, scream to get rid of the nasty feel.

Honestly I am still struggling with my poor self-discipline, trying hard to keep running on a regular basis - but isn't it quite natural - you just move your body because it is embedded in every cell of yours? To get rid of that fatty chunk is great, but first of all you experience a kind of orgasm after each of your work-out session. Feeling great, afresh, sweated, breathing loudly and strongly and accomplished.

So Ido methods that I was so lucky to try out today - is all about how we should move freely and naturally through cross-practices. I have almost zero-knowledge about sports and all that, so I am just rambling a bit here. Kai (our teacher, who attended Ido's workshop in Singapore a few months ago) taught us the basics moves, and from then we paired up, did something like counter-attack but much less intense, the aim is to feel the person coming at you and avoid them by moving around with the basics we just learnt. It was great funnnn and it immediately opened up my thoughts, resulting on this messy entry.

Hear Ido talking about movement and motivation here

So, move your ass. Let's ever, always move.


Thursday, November 14, 2013

Làm xấu.

Vừa sáng ngủ dậy, bạn cùng giường đập thẳng vào mặt mình một cái design diễm hường không còn đường thoát: "Chị Linh, ra em cho xem cái này hay lắm nè!".

Nói chung, có bao nhiêu effect trong đời mình mơ ước cũng không dám dùng thì bạn ý đã mạnh dạn đưa hết vào bài. Đây là một quyển booklet có cái bìa như sau:





Nói chung, các bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng được ruột bên trong nó như thế nào. Nói ngắn gọn dễ hiểu thì cái này mang ra làm menu đồ uống cho mấy hàng ăn ở Trần Quốc Toản là hợp nhất.

Nhưng kỳ diệu thay, hai đứa đã có mười phút tự sướng hả hê nhất buổi sáng, lâu lắm mình mới có cảm xúc vui vẻ khi critic bài người khác, còn người khác thì loạn lên vì phấn khích, kiểu ôi cuộc đời sự nghiệp học hành là đây, em yêu phút giây này làm sao có thể nào quên cái  ngày thiết kế được quyển booklet trời đánh như vầy. 

Ừ, nghe thì vô lý khủng khiếp nhưng sau khi hai đứa thăng hoa cảm xúc hết rồi, mình mới ngồi nghĩ một tý về sự vô lý này và đẻ ra bài viết này.

Khi nói đến thiết kế - mọi người sẽ nghĩ đến cái gì? 90% là một lũ vẽ đẹp, biết làm các thứ trở nên đẹp, gọn, sạch, sáng, dễ hiểu. Làm cho mấy cái công ty tự dưng nhìn chuyên nghiệp hơn hẳn vì có logo rồi "bộ nhận diện thương hiệu"; biết bốc phét để quẳng cáo nghe hay hớm và nhìn dễ thương như mấy con bò Vinamilk vẫn hát "Sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm". Và nói chung chúng nó làm gì thì mình cũng không hiểu lắm nhưng nhìn hay phết và khi nào mình làm nhà/làm quán/làm đám cưới/làm xyz mình có thể nhờ cậy hỏi đáp được.

Cứ thế, nghệ sĩ và thiết kế nói chung bị đánh đồng với "làm đẹp". Làm đẹp làm sạch và khơi gợi cảm hứng trên mọi mặt trận. 



Thế làm xấu thì sao?



Hồi xưa lúc mình còn học cấp ba, nhìn mấy anh chị thiết kế thời trang ăn mặc lập dị thì khá khó hiểu (dù mình cũng ăn mặc lập dị chẳng kém). Kiểu, tại sao có mắt thẩm mỹ và thiết kế đẹp mà lại choàng lên người những thứ giẻ rách gì ý. Nhưng dần dần mình phát hiện ra, mình cũng đang trên cái đà "làm xấu" đó. Và lý do, chính bởi vì sự "làm đẹp" kia kìa.

Lúc nào người ta cũng đòi đẹp và nổi, để chúng tôi hết lòng giải thích một điều là: Form Follows Function. Hình dạng thì ăn theo Chức năng. 

  1. Nếu chức năng của bạn A là báo cáo tài chính, mình sẽ làm cho bạn A thật gọn gàng sạch sẽ.
  2. Nếu chức năng của bạn A là bán nước mắm, thì mình sẽ làm cho bạn một cái mác hoa hoè không kém bọn nước mắm bán ngoài kia (chắc có kèm thêm tý mùi parody)
  3. Nếu bạn A chẳng có thông điệp gì để nói, mình sẽ bullshit cho bạn A những thứ nhảm nhí nhất có thể nghĩ ra được. Và đấy chính là trường hợp quyển booklet của bạn mình. 


Nó đã bung xoè ói mửa ra những thứ kinh khủng nhất có thể làm trong cái ngành này: đổ bóng, viền chữ, hình nền nhói mắt, sóng sóng, lượn lượn. Vì cái nội dung bên trong chán ghét, nên việc quái gì phải làm bên ngoài đẹp đẽ? Và khi cả vỏ lẫn ruột xấu đều, xấu đặc sắc, tự dưng thấy hả hê đắc ý phù hợp làm sao. Xấu xí hay đẹp đẽ chỉ là cái vỏ, điều quan trọng khi làm design với mình là design có mang lại được một cảm xúc gì cho người ta không. Vì cái ngành này là cái ngành giấy lộn, in xong, dùng, vứt. Tờ rơi áp phích hoạ báo mà chúng tôi dành thời gian căn ke từng dòng - rồi phần đông cũng bị ném vào sọt rác chẳng chóng thì chầy. Nếu làm cho cố mà đến lúc người ta cầm lên đọc rồi hạ xuống ném đi không một chút vui buồn gì thì đau lòng cò con lắm.

Vì vậy, khi còn làm được những design xấu mà vui thì chúng tôi cười hả hê như thắng trận. Người ngoài thì chẳng hiểu được. Nhưng bọn tôi, những kẻ mộng mơ ngớ ngẩn viển vông, cần lắm vài giây tự sướng huy hoàng như này. Để còn tiếp tục nuốt nước bọt, ngẩng cao đầu đi gặp khách hàng, tiếp tục đẻ ra những sản phẩm sáng tạo - đẻ ra tiền - đẻ ra những ước mơ để biến thành hiện thực.





Thursday, November 7, 2013

7th November 2013.





If I could make the world as pure and strange as what I see,
I'd put you in the mirror,
I put it in front of me.
I put it in front of me.


Saturday, November 2, 2013

food for thought

“Heartache may be bad for the soul, but it's great for bookshops. It's when we are at our lowest romantic ebb that we are likely to do the bulk of our life's reading. Adolescents who can't get a date are in a uniquely privileged position: they will have the perfect chance to get grounding in world literature. There is perhaps an important connection between love and reading, there is perhaps a comparable pleasure offered by both.

A feeling of connection may be at the root of it. There are books that speak to us, no less eloquently—but more reliably—than our lovers. They prevent the morose suspicion that we do not fully belong to the human species, that we lie beyond comprehension. Our embarrassments, our sulks, our feelings of guilt, these phenomena may be conveyed on a page in a way that affords us with a sense of self-recognition. The author has located words to depict a situation we thought ourselves alone in feeling, and for a few moments, we are like two lovers on an early dinner date thrilled to discover how much they share (and unable to touch much of the seafood linguine in front of them, so busy are they fathoming the eyes opposite), we may place the book down for a second and stare at its spine with a wry smile, as if to say, "How lucky I ran into you.

__Alain De Botton.





How beautiful. He just put it down onto words - about how I feel about how I feel when reading my favourite books. 

Sunday, October 13, 2013

Lucy in the sky with diamonds.

Tôi sợ cơn cuồng phong của dư luận và truyền thông trong bất kỳ sự kiện gì, dù họ có đang cảm nghĩ tốt hay cảm nghĩ xấu. Thật nghẹt thở, tại sao lại phải tự làm mình nghẹt thở cả trên mạng, ngoài đời thật rối ren chưa đủ hay sao. Những lúc mọi người cứ loạn lên thì tôi chỉ muốn trốn vào một cái góc, sống một cuộc sống thật và viết một số thứ ảo làm cho mình bình tĩnh và vui vẻ. Như nấp vào trong Lucy in the sky with diamonds.

Khi buồn và sợ tôi nghe Lucy in the sky with diamonds. Khi vui và hưng phấn tôi nghe Lucy in the sky with diamonds. Lucy in the sky with diamonds. Lucy in the sky with diamonds. Chẳng có bài học nhân văn nào trong Lucy in the sky with diamonds cả ngoài trạng thái trance nó mang lại. Chỉ có tôi và nhạc và máy tính và giấy bút. Solidarity. Nhưng sống ở đây và lúc này, tôi đã quá quen và sống với sự cô đơn như một người bạn.

Giá mà bớt lãng mạn và mơ mộng đi một ít thì tốt. Vừa nghèo vừa lãng mạn vừa mơ mộng chắc phải cạp đất mà ăn thật.

Picture yourself in a boat on a river,
With tangerine trees and marmalade skies.
Somebody calls you, you answer quite slowly;
A girl with kaleidoscope eyes.

Cellophane flowers of yellow and green
Towering over your head;
Look for the girl with the sun in her eyes,
And she’s gone.

Lucy in the sky with diamonds!
Lucy in the sky with diamonds!
Lucy in the sky with diamonds!
Ah...

Follow her down to a bridge by a fountain,
Where rocking horse people eat marshmallow pies.
Everyone smiles as you drift past the flowers
That grow so incredible high.

Newspaper taxis appear on the shore,
Waiting to take you away.
Climb in the back with your head in the clouds,
And you’re gone.

Lucy in the sky with diamonds!
Lucy in the sky with diamonds!
Lucy in the sky with diamonds!
Ah...

Picture yourself on a train in a station,
With plasticine porters with looking-glass ties.
Suddenly, someone is there at the turnstile:
The girl with kaleidoscope eyes.

Saturday, October 12, 2013

i want you
i want you so bad
i want you
you know i want you so bad

it's driving me mad
it's driving me mad.





Wednesday, October 2, 2013

Tường trình về một ngày màu xám.

Có những ngày buồn hơn mọi ngày phết. Xám xịt.

Kiểu, bạn bè thì ở đâu ở đâu, nửa muốn gọi chúng để mà chuyện trò tại vì người ta hay nói nỗi buồn cần được sẻ chia; nửa ngại tại vì lúc nào gọi nhau cũng để than thở toàn chuyện nhảm nhí đã nói năm nghìn lần thì vớ vẩn quá. Kết quả là sẽ không có (chọn) ai để nói chuyện. Sau đó ta sẽ cố gắng tự lực cánh sinh, vùi đầu vào công việc hay cái của nợ gì làm ta trầm cảm, nhưng tình hình chả khá hơn mấy vì ngày hôm nay ta thật vô tích sự, làm gì cũng yếu xìu như cọng bún ngâm năm ngày năm đêm.

Rồi ta sẽ tìm đến một vài nguồn vui khác, hay còn gọi là trì hoãn. Trì hoãn đến một lúc nào đấy ta sẽ tự vả vào mặt mình và quay lại cố gắng làm việc có ích nhưng chả được. Lại ra ngoài, lại tìm người nói chuyện nhưng thật ra chả giúp được gì cho cái nội tâm quái thai ngâm dấm này. Kiểu có mấy kịch bản đã cũ mà ta vẫn cứ cố bám víu vào nghĩ rằng nó đã hay một lần thì sẽ hay mãi.

Rồi ta lại nghĩ về các mối quan hệ và sự lung lay của chúng, những cơ hội và sự ra đi của chúng, chuyện con chó con mèo bạn giai bạn gái các kiểu tự dưng xồ hết cả ra như là đêm ba mươi Tết còn ta thì là Bờ Hồ. Sau khi tự nguyền rủa bản thân chán chê và phiền lòng và chơi đàn thêm một chút, cố gắng online lâu hơn một chút cũng đến lúc mắt ta díp hết cả lại không còn điều khiển được.

Vậy là nhắm mắt lại, kết thúc một ngày không đầu không cuối, chơi chả được mà học cũng không xong. Thật ra nếu còn một chút lạc quan nào sót lại trong người, chúng sẽ bảo ta câu châm ngôn quen thuộc, rồi ngày mai mọi thứ sẽ tốt lên thôi.

Ta chẳng còn lựa chọn nào khác là đặt niềm tin vào chúng. 

Tuesday, October 1, 2013

Lới nòi











Giao tiếp là một công cụ tuyệt vời nhưng khắt khe. Ta có thể chia sẻ với nhau nhiều điều nhưng cũng có thể bắt đầu một cuộc chiến vô tận.

Ví dụ, khi tôi nói: "Gì thì gì mình vẫn thích ngành thiết kế hơn là ngành thời trang."

Ý tôi là: tôi thích làm thiết kế hơn làm thời trang (cũng không hiểu vì lý do gì mà nhiều khi ta chọn lựa câu chữ không sát lắm với cái ý ta muốn diễn đạt?)

Bạn có thể hiểu: Tôi cho rằng thời trang không hay bằng thiết kế. Xa hơn nếu như bạn là một người làm thời trang, bạn sẽ nghĩ rằng tôi thiên vị, thiếu khách quan. Và bạn sẽ giải thích cho tôi rằng, mỗi ngành có một cái hay riêng, thời trang tuy (...) nhưng rất (...). Và theo bạn thiết kế thì (...) & (...)

Vậy nên để tránh hiểu lầm và các thứ linh tinh, khi có thời gian nghĩ tôi lại phải thêm vào "Dù mỗi ngành có một cái kiểu riêng, nhưng cá nhân tôi lúc này thì vẫn thích làm thiết kế hơn làm thời trang."

Mà có khi vẫn bị ném đá. Ai mà biết người ta nghĩ gì trong đầu.

Cuộc sống thật là tàn nhẫn với lời nói.

Mà chúng ta thì có quá nhiều lời. Có phải vì nhiều nên một số người tiêu xài lời nói vung vít, và có những người lại trực chờ để triệt tiêu bớt chúng đi?