Wednesday, October 2, 2013

Tường trình về một ngày màu xám.

Có những ngày buồn hơn mọi ngày phết. Xám xịt.

Kiểu, bạn bè thì ở đâu ở đâu, nửa muốn gọi chúng để mà chuyện trò tại vì người ta hay nói nỗi buồn cần được sẻ chia; nửa ngại tại vì lúc nào gọi nhau cũng để than thở toàn chuyện nhảm nhí đã nói năm nghìn lần thì vớ vẩn quá. Kết quả là sẽ không có (chọn) ai để nói chuyện. Sau đó ta sẽ cố gắng tự lực cánh sinh, vùi đầu vào công việc hay cái của nợ gì làm ta trầm cảm, nhưng tình hình chả khá hơn mấy vì ngày hôm nay ta thật vô tích sự, làm gì cũng yếu xìu như cọng bún ngâm năm ngày năm đêm.

Rồi ta sẽ tìm đến một vài nguồn vui khác, hay còn gọi là trì hoãn. Trì hoãn đến một lúc nào đấy ta sẽ tự vả vào mặt mình và quay lại cố gắng làm việc có ích nhưng chả được. Lại ra ngoài, lại tìm người nói chuyện nhưng thật ra chả giúp được gì cho cái nội tâm quái thai ngâm dấm này. Kiểu có mấy kịch bản đã cũ mà ta vẫn cứ cố bám víu vào nghĩ rằng nó đã hay một lần thì sẽ hay mãi.

Rồi ta lại nghĩ về các mối quan hệ và sự lung lay của chúng, những cơ hội và sự ra đi của chúng, chuyện con chó con mèo bạn giai bạn gái các kiểu tự dưng xồ hết cả ra như là đêm ba mươi Tết còn ta thì là Bờ Hồ. Sau khi tự nguyền rủa bản thân chán chê và phiền lòng và chơi đàn thêm một chút, cố gắng online lâu hơn một chút cũng đến lúc mắt ta díp hết cả lại không còn điều khiển được.

Vậy là nhắm mắt lại, kết thúc một ngày không đầu không cuối, chơi chả được mà học cũng không xong. Thật ra nếu còn một chút lạc quan nào sót lại trong người, chúng sẽ bảo ta câu châm ngôn quen thuộc, rồi ngày mai mọi thứ sẽ tốt lên thôi.

Ta chẳng còn lựa chọn nào khác là đặt niềm tin vào chúng. 

No comments:

Post a Comment

Leave me a few words?