Giao tiếp là một công cụ tuyệt vời nhưng khắt khe. Ta có thể chia sẻ với nhau nhiều điều nhưng cũng có thể bắt đầu một cuộc chiến vô tận.
Ví dụ, khi tôi nói: "Gì thì gì mình vẫn thích ngành thiết kế hơn là ngành thời trang."
Ý tôi là: tôi thích làm thiết kế hơn làm thời trang (cũng không hiểu vì lý do gì mà nhiều khi ta chọn lựa câu chữ không sát lắm với cái ý ta muốn diễn đạt?)
Bạn có thể hiểu: Tôi cho rằng thời trang không hay bằng thiết kế. Xa hơn nếu như bạn là một người làm thời trang, bạn sẽ nghĩ rằng tôi thiên vị, thiếu khách quan. Và bạn sẽ giải thích cho tôi rằng, mỗi ngành có một cái hay riêng, thời trang tuy (...) nhưng rất (...). Và theo bạn thiết kế thì (...) & (...)
Vậy nên để tránh hiểu lầm và các thứ linh tinh, khi có thời gian nghĩ tôi lại phải thêm vào "Dù mỗi ngành có một cái kiểu riêng, nhưng cá nhân tôi lúc này thì vẫn thích làm thiết kế hơn làm thời trang."
Mà có khi vẫn bị ném đá. Ai mà biết người ta nghĩ gì trong đầu.
Cuộc sống thật là tàn nhẫn với lời nói.
Mà chúng ta thì có quá nhiều lời. Có phải vì nhiều nên một số người tiêu xài lời nói vung vít, và có những người lại trực chờ để triệt tiêu bớt chúng đi?
No comments:
Post a Comment
Leave me a few words?