Thursday, August 29, 2013

Design the scary word.






Source: Internet





A lot of my friends, relatives and strangers ask "What do you do?" 
I am a designer. 
Wow that's cool! I guess you must be very creative! Hey do you think you could...

....


Stereotype kills me. No we do not always design signboards for your shop. We do not live in a dreamy world where all we ever have to do is 'being creative'. We do not weave designs out of thin air and no, it doesn't take "just a few minutes". I don't know how many people I've met that has this presumed idea about artists and designers. The scenario is repeatedly played sometimes I get the feeling I am whatever they perceive.

So confused about what I want to be and armed with little knowledge of this teeny tiny sector, I went on to read Designing Design.

by Kenya Hara - one of Japan's leading creatives, art director of MUJI. Everyday now I read a bit of Designing Design and exercise my brain for a few minutes. Here design is presented almost as philosophical writings. It is very gentle and humble, like white marshmallow I once bought from MUJI. I thought I know a thing or two about design but in fact I barely touch the surface. Design, Ethics, Role, Culture, Media, Medium, Message, Manifesto, Economy. Will they ever stop tangling together? Would it be better if we question less and do more? Does it really matter to read on and be confused about the subject? 




Not to be compared with Yayoi Kusama's bio or illustrated book because they are totally different in genre but personally speaking I found senses and zen and good design much more appealing. Poor me, tossed up and around between Art and Design, the biggest dilemma of my life to date.




Friday, August 23, 2013

bedtime thoughts.





“Man is defined as a human being and woman is defined as a female. Whenever she tries to behave as a human being she is accused of trying to emulate the male.”

Simone de Beauvoir, The Second Sex (1949)



first of all, please consider the context of Asia. and what i am arguing here does not apply to just about anyone. and i am not talking particularly about couples, marriage or faithfulness but sex as a subject itself. 

I still have a very hard time understand why, why is sexual intercourse considered a sin? even now fifty years after the sexual revolution (not in my country though), embedded in our minds from young is the dirty, undisclosed nature of sex. from our grandmothers to our mothers down to us, sex is taboo and virginity should be a woman's best-kept treasure.

if there is any reason i was scared of sex and its topics throughout my adolescence, it was for the society i was living in, for the adults who has bored down their perception of sex onto me, who was so innocent and knew nothing. I was awashed by social beliefs without asking questions. rule of thumb: keep your virginity until marriage, stay away from men's desires.

there! men's desires. what about women's desires? are we supposed to be a kind of playdoll who will prove useful when time comes? that's how sex is distorted from a basic need into something associated with men's desires - which is undoubtedly bad.

urgh. the concept of virginity. led by man, followed by woman who wanted to settle down as soon as they find a good match and forever they would, settle down for the rest of their lives while their husbands went sleeping around. i am sick of men who seek for a virgin wife while they boasts for their 'experience'.
if you want to keep your well beings, fine, please. just that you don't have the right to judge someone based on whether or not they have sex before marriage or because they have had one night stand. each lives to his own standard and who says your standard is the one and only rightful code of living?

why does sex become a topic so sensitive few dare to speak out directly? at the same time why are they so openly obsessed with women's sexual features - to the point that some turned into devalued pornography? shameful prostitutes while their customers passing through without any trouble?
would it be any better, how would it be if sex is considered as any equal, basic need? will the world go mad if it does? will there be an outspread of STDs, AIDS and abortion then? how would family be redefined if there is more freedom in terms of sexual intercourse?

i am dizzy. but since all of these are not going to happen anytime soon, let's go to sleep.





Thursday, August 22, 2013

Your face



You lips with mine will rhyme
And when they touch me
It's a symphony divine
Your cheeks, you ears, your hair
Weave me a melody
Of melodies so rare





This song has stuck in my mind for some time. It embraces me in a surrealistic shell that I wish not to share with anybody else. No lover, no rules, just mindless thoughts. Or imagine being alone in an attic, sitting on the floor reading something you love and when the ending breaks out.. there comes Your Face.

Paired up with Bill Plympton's signature animation, I could not imagine one without the other. For Music and Visual entangle so well and that's what stirs up my mind like poaching an egg.

Wednesday, August 21, 2013

Sunday, August 18, 2013

Cuộn lên như sóng.




Trước đến giờ tôi là đứa lãng mạn quá sức. Nhiều khi lãng mạn phát mệt. Tôi hay tự tưởng tượng các câu chuyện với những người lạ mặt đi sượt qua (trong hàng bao nhiêu triệu người đã đi qua ngày ngày tháng tháng, tôi vẫn nhớ ít nhất là năm nhân vật đã từng để ý dù có người chỉ trong mười giây. Có lẽ nên viết một câu chuyện trong đó năm người này gặp nhau và thế là loạn cả lên). Rất nhiều khi nhìn giời chiều mây bay cũng xúc động như phải ánh mắt người yêu. Đôi khi tôi tự hỏi cảm xúc của mình có thật là tràn đầy như thế hay là bởi vì mình giỏi tưởng tượng. Nếu đó là một hiện tượng, một sự-gần-như-nghiện-ngập, thì đỉnh điểm OD sẽ là cơn tức ngực theo từng đợt ngắn. Tôi có thể cảm nhận nó rõ ràng đến mức phải nằm co người, hai tay chặn vào tim, nước mắt trào ra vô kiêm soát. Hoặc trong một hạnh phúc vô bờ bến không đo đếm được, hoặc là đau. Những cơn OD như thế hiếm, không đoán biết được, làm tôi hai phần vui ba phần buồn vì đã bao lâu rồi.



Nửa đêm nghe giọng trầm như dây contrabass của Leonard Cohen mà dây thần kinh cũng muốn rung như dây đàn. Okay, phần nhiều vì buồn ngủ. Phần vì giọng anh ấy cứ như rượu mơ lâu năm vừa nồng vừa ngon ngọt. "If you want a doctor I will examine every inch of you." Ôi, cơn lãng mạn lại cuộn lên như sóng.


Có lẽ vì hôm nay uống Singapore Sling ngay ở nơi nó ra đời? Có lẽ.






Saturday, August 10, 2013

On book cover

I have grown from loving arabesques patterns to simplicity when it comes to book cover (in fact it has spread to a good number of other fields).

Look at 1984 book cover by Penguin. You need not the eye (which is the it symbol of 1984, hence is adapted ever so often), nor the propaganda style vectors. Basic tittle, basic typface. Clever trick.





Tuesday, August 6, 2013

Waterloo Sunset




Millions of people swarming like flies round waterloo underground
But terry and julie cross over the river
Where they feel safe and sound
And they don't need no friends
As long as they gaze on waterloo sunset
They are in paradise



Mình nghe Waterloo Sunset vào một buổi chiều ở trước nhà thờ lớn. Nghe trong lúc cầm cái đĩa Kinks Best Of mua ở góc đường Hàng Bạc. Lúc nào nghĩ về Waterloo Sunset mình cũng nhớ lại cảnh ấy, mặc dù đĩa thì cầm trên tay, bật là bật trong đầu rồi lẩm bẩm hát một mình thôi. Lần đầu tiên chắc là nghe ông anh đánh linh tinh bằng cây guitar lúc nào cũng treo trên nhà bà nội. Sau này bản Waterloo Sunset đấy của ông anh mình cũng thích nhất luôn. Mà thật ra bài gì ông ý phun ra trong lúc hai anh em chả có việc gì làm chỉ có mỗi cái đàn, về sau toàn thành bài yêu thích không hiểu tại sao.

Hồi còn non trẻ mình hay đạp xe đi linh tinh đi một mình, ngắm phố phường, ngắm cây cối nhà cổ đẹp đẹp, đi mua đĩa nhạc, đi mua áo rock. Ngày đi mua áo rock, mua ở đâu xa lắm mà đường Hà Nội thì bị cấm vì sự kiện quốc tế nào đó, dắt xe rồi vòng vèo mòn mỏi mới đến nơi, mua được cái áo Kurt Cobain đen có màu choé loẹ, in bằng acrylic sờ được cả một lớp sần sùi, sau này giặt cứ bong dần ra. Khi đi mặc một chiếc quần bò xanh ngoan hiền, nhìn chị bán hàng mặc quần bò rách bạc màu thấy mê. Đi xa, mất công cực khổ chỉ để mua lấy một món đồ mà mình thích rồi mang về ngắm nghía nó, chẳng mấy khi được mặc. Cái tính ấy mãi giờ vẫn chưa bỏ. Làm gì mà thích cũng mất công và trả ngu phí nhiều lắm mà chẳng thèm tính xem có con đường nào ngắn và khôn hơn không. Đã lao là cứ lao thôi.

Biêng biêng, rạng sáng sang ngày, tháng tám.

Thursday, August 1, 2013

Cái tổ nghe nhìn của Linh

Mình tránh post ở facebook vì chốn đó thị phi kinh khủng. Bởi vì cái này mình rất là thích nhá. Đấy là một tạp chí rất là mới tên là Mann up. Kiểu "Đàn ông lên đê!"

Ôi lâu lâu mới có một thứ không xôi thịt không hot girl và những quả bưởi năm roi không xe và những thông số hời hợt cóp trên báo nước ngoài về. Mỗi ngày một/hai bài, thế là mình thấy vô cùng năng suất, nhiệt tình rồi. Đáng quý nhất lại còn chất lượng. Vừa gặm nhấm vừa thấy trong người bình tĩnh trở lại.

http://tapchi-mannup.com/

Ngoài nước hoa, nấu ăn, thời trang... nhiều bài viết chuyện tình yêu tình dục rất là hay và cũng gây nhiều tranh cãi. Lắm khi mình cũng muốn nhảy vào làm cho thread nó thêm dài nhưng thấy cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của ai nên thôi. Một lời cám ơn tới những người đã tạo ra Mann up, trong đấy có một anh mình được nghe kể năm ngoái mà anh ý lại về mất. Cái gì cũng có lý do của nó nhỉ :)

Gần đây còn có 19days và Guu nữa, cũng giới thiệu luôn nhưng có khi mọi người cũng biết cả rồi :D Mỗi tạp chí đấy đều có một người-bạn-viết mà mình thích.

http://www.19day.info/

http://tapchi.guu.vn/

---------------------------------

Vừa sáng ra ngủ dậy đang buồn buồn tự dưng đọc được câu này, status của một anh quen biết trên mạng:

"Rốt cuộc là nếu như chưa/không nhận được thứ mình mong nhận được, thì có nghĩa là việc mình làm chưa đủ tốt, hoặc những cố gắng chưa đủ nhiều còn khi đã đủ tốt, đã đủ nhiều thì không cần nhận lại cũng đã thấy tự tâm có sự thoải mái rồi." _CTH

Cũng đúng nhỉ, tỉnh cả ngủ. Đỡ cả buồn.

---------------------------------


Về sách, đang đặt trên bàn quyển này :


Vera - The Art and Life of an Icon. Sách của Susan Seid & Jen Renzi.
Ảnh chụp bởi Steven Meckler.




 Rất đẹp và trong sáng, những pattern của Vera Neumann ( chứ không phải Vera Wang nhé ). Mình giở trang nào ra là thấy sáng bừng trang đấy. Chưa đọc hết mới xem tranh là chủ yếu, nhưng mà mỗi khi cầm một cái gì đấy lên tay, trực giác của ta luôn mách bảo cái đấy có hay hớm và đồng cảm không. Xem trailer một bộ phim, cầm một quyển sách, giở qua vài trang, nghe vài nốt đầu của một bài nhạc... đều như vậy. Mình thì tin ra phết, là những thứ mình cầm lên và ôm ấp hàng ngày bằng các giác quan sẽ ngấm dần vào trong.


---------------------------------


Thứ mà mình đang xem, và suy nghĩ cho bản thân, vừa type những dòng này vừa nghe vừa nghĩ ngợi. Đấy là bài phỏng vấn Lê Cát Trọng Lý của Tuổi trẻ. Thôi chắc chẳng cần phải nói nhiều, mười sáu phút này không phải là ngắn. Chắc phải ngồi lại một chút, chậm lại một chút, ngủ kỹ một chút, làm lại một chút. Đừng chạy nhanh quá đừng chạy vội quá Linh ơi!


http://www.youtube.com/watch?v=ig99rf1lhSA


Giật mình thon thót.