Sunday, February 10, 2013

Viết cho anh nhà văn lúc nửa đêm

Cuối năm ngoái, anh làm em băn khoăn quá.

Không có gì đặc biệt của anh, em chưa mua được, tiếc hùi hụi. Hôm qua lang thang phố xá lại tình cờ tóm được tổ chim của anh, em mừng rỡ tha về. Em giở vài trang, giọng anh tưng tửng nghe thật thích.

Tối, em cuốn mình vào cái tổ của anh. Thoạt đầu em ngồi cười múm cười mím vì giọng anh tưng nhưng lại có duyên lạ, em chẳng hiểu học ở đâu ra kiểu viết không chấm không phẩy không nghỉ liên tục rồi lại câu đầu câu cuối kém liên quan nên - em rất thích khi anh cứ lặp đi lặp lại "Nay ta quay lại chuyện du hí." Nhưng hỡi ôi, em vừa mới tưởng bở rằng cái anh văn tre trẻ làm em khóc nấc lên ấy giờ chuyển qua viết trào phúng đanh đá cá cầy dù mặt (nhìn) búng ra sữa - thì em đọc đến đoạn cuối cùng của chương đầu tiên. Anh bảo em, em thành thạo tiếng anh vân vân em đi đây đi đó vân vân em hãy dịch cho em cái câu này đi - cái câu ấy được viết to tổ bố cỡ chữ ít nhất 24pt xói vào mắt vào tim em. Anh làm chi mà xót xa quá. Xót quá.

Thế là đêm 28 Tết cho đến ngày 30 Tết mọi lúc rảnh rỗi em nằm quanh quẩn ôm cho gọn cho hết cái tổ của anh. Vì ai lại đọc Quẩn quanh trong tổ vào đầu năm mới đây? Rồi bị cuốn vào rồi lúc đi ra khỏi tổ mặt mũi ngơ ngẩn nhìn cái gì xung quanh cũng chẳng còn hồng thắm đào xuân. Em nên vui hay nên buồn đây anh?

Đến mức, dạ, đầu năm mới là tối mùng một Tết đây, em đang ngồi nhà xem TV, nghĩ quẩn và chưa khai bút chưa dạo đàn gì hết, em phải lục cục gõ vài dòng cái đã. Không phải là suy nghĩ của em thay đổi một trăm tám mươi độ nhờ văn anh có mã lực siêu kinh đâm thẳng vào người tứ phía bủa vây. Em cũng có ít  não cũng nghĩ nhiều chứ, nhưng mà cái độ nhìn đời nhìn người của anh với những lời tâm tình như dao cắt của anh làm em... em bị lậm trên mọi mặt trận nghe nói nhìn viết cảm từ hôm kia hôm qua đến hôm nay. Em nên vui hay nên buồn đây anh?

Tất nhiên, anh mà đọc được sẽ cười khẩy, thật ra anh chẳng quan tâm. Em nghĩ gì kệ em.

Ờ thì, kệ em. Em kệ. Em kệ nhìn những bãi cỏ xác xơ đầu năm mới đầy ngộn rác. Em kệ không dám mở lời chúc Tết những người lạ mà em rất muốn chúc, những người làm ca giao thừa kể cả cơ động, bảo vệ, lao công, nhất là mấy chú đốt pháo nhà nước chỉ thị đang dọn dẹp ở Bờ Hồ. Em kệ vẫn là một trong những đứa trẻ lao ra đường sau Táo Quân 2013, lố nhố Bờ Hồ xem pháo hoa pháo bông đùng đùng tươi đẹp đằng sau em là bao gương mặt hân hoan mong đợi chùm nhấp nháy mong đợi một cái gì đó tốt đẹp hơn trong năm này. Em kệ vẫn là thanh niên trẻ khoẻ dậy từ 7 giờ kém 15 phút sáng ra đường ngắm phố cổ ngủ yên mồng Một hiếm hoi - lang thang vô định đầu năm không biết tìm gì kiếm gì, chỉ là đi bộ chút chút tìm bức ảnh đẹp tìm con ngõ đẹp. Mà cũng chả biết để làm gì. Em kệ vẫn im im khi đáng lẽ phải nói hoặc là nói những câu dở hơi khi cần im. Em kệ vẫn làm những thứ bình thường tầm thường đôi lúc em cảm thấy ngay giữa cái phút đấy - tại sao phải làm thế này??? Em kệ, đôi lúc đốt tiền vào những trò gì đó chả đáng một cắc.

Đôi lúc vì mình là môt con người bình thường nhiều mặt tốt xấu lẫn lộn như răng môi Thị Nở nên mình có thể ngủ yên được với những việc ấy. Nhưng tự dưng mà có ai moi lên xoáy vào tát bốp một cái, như anh ấy, thì em không còn ngủ được nữa. Mệt nhờ, nghĩ chuyện tủn mủn hàng ngày còn chưa đủ hay sao mà giờ còn đi đèo bòng mớ nhân sinh và những suy nghĩ của một gã nghệ sĩ văn sĩ.






Cuộc sống chơi trò gì vui ghê, ba năm sau em nằm quấn chăn nhìn lên cây đào trên trần nhà mà rằng "thì một cách nào đấy mình cũng có được điều mình muốn rồi."

Có một bức tường em xây mãi, cố công xây từ sụt sùi nước mắt từ miểng chai đổ vỡ tùm lum. Em lên công trình bằng quả tim em lần theo tiến độ nhờ bộ não và hì hục mãi cũng xây xong cao quá đầu. Em tự tin ngồi mát ăn bát vàng ở bờ bên này, nghĩ rằng còn lâu tường nhà bà mới đổ được nhá, phen này bà quyết đóng băng hết cả. Cái ĐÙNG tự dưng nó đổ.

Giao thừa của em gần như trắng. Lâu lắm rồi em không nói nhiều đến thế. Bây giờ vẫn hơi ngẩn ngơ vì bị ngủ ít và bị cảm giác hơi lạ khi một thiếu nữ đã hai mươi hai tuổi mà vẫn rút từ trong ruột ra được để mà nói nhiều đến như thế mà không phải giả vờ tí ti. Vì anh ơi, anh có thấy rằng bây giờ để mà ra được một dăm câu thật lòng mình tới đúng người cần nghe nó khó ơi là khó. Anh có thấy rằng đánh máy nhấn send hoặc nhắn tin rủ nhau chơi để thảnh thơi đầu óc thì dễ ơi là dễ. Đời này mình kiếm được mấy ai chịu nghe mình nói thật, thôi nếu kiếm được dù có vuông tròn méo ra làm sao thì cũng bằng lòng chấp nhận mà giữ lại đi.

Đấy, em thề rằng người tính không bằng một li trời tính. Anh có tin thế không?



Lẽ ra một độc giả viết cho một tác giả thì phải hay hớm gọn ghẽ có đầu có đũa hơn thế này nhiều. Lẽ ra bây giờ em đang viết về Tết, những kỷ niệm Tết của em, những thứ em yêu nhất, năm nay vui lắm kiểu như được tắm lá mùi gội đầu bồ kết hương nhu rất là sạch sẽ sáng sủa. Nhưng xin hẹn anh lần khác vì ngoài trời thì lạnh quá mà chăn em thì ấm khó tả.



No comments:

Post a Comment

Leave me a few words?