Tuesday, February 26, 2013

Em đã nghĩ gì lúc mười giờ sáng?

Em quá mơ mộng, quá thẩn thơ.


Giữa một rừng việc và việc của những ngày tháng ba - cái tháng giáp kỳ nộp bài, giáp những project bề bộn đổ về tầng hai nhà cổ này, khi người xẹt ra xẹt vào nhanh như gió, họ nói chuyện qua điện thoại với một giọng ngọt đều như tổng đài điện thoại ở Ấn Độ, họ tập trung và cuốn theo công việc mỗi ngày một to lên như quả bóng tuyết lăn xuống đồi - thì em lại mất tập trung nhẩn nha giữa công việc và đọc tản mạn.

Sáng hôm qua dậy muộn và lỡ xe, nên không đi giày cao và túi xách thì trễ nải, trông em hẳn như một cái mắc áo bị đồ đạc níu lún xuống mặt đất. Nhìn gương mặt mình lờ mờ phản chiếu qua tấm kính tàu điện, tự dưng em thấy mình bị... thế nào nhỉ, một gương mặt kém đặc biệt. Không có chân mày dài, không có mắt xếch, môi đầy, mắt to, mắt nhỏ gì cả. Gương mặt em có những nét bình thường xếp đặt cạnh nhau, không mặn cũng không chát. Buồn đúng một phút rồi thì tàu điện cũng đến, gương mặt kém mặn của em hoà lẫn trong một trăm gương mặt khác lướt qua với tốc độ 80km/h chậm dần đều rồi nhanh dần đều. Cuộc sống ở đây nó nhanh là vậy đấy.

Văn phòng em đang làm việc nằm trên một con phố nhỏ, một dãy nhà cổ nằm núp sau rừng cao ốc văn phòng kế bên. Trong toa lét nhỏ, vui thay người ta lại trổ hai cái lỗ cửa sổ vuông trên cao, che chắn bằng gạch tàu kiểu cũ. Vậy nên trong sự riêng tư hết mực chỉ có thể tìm thấy trong toa lét, nhìn qua lỗ cửa sổ sẽ thấy xa xa là toà nhà chung cư HDB xịn nhất ở Sing ( đến mức mà vườn trên tầng cao nhất á, muốn ra xem sẽ phải trả 5 đô la ), gần hơn chút nữa là mái ngói đỏ của những nhà shophouse hàng xóm, và sát sàn sạt là một cái móc treo đồ có câu "I feel like an apple". Vị trí của em thật nực cười và cứ có chút gì hợp lý, và tất nhiên là quá dở hơi khi ngồi trong toa lét mà còn trông ra xa nghĩ ngợi.

Sáng hôm nay, em bước ra khỏi MRT. Có một nhân vật mới.

Hoạt cảnh quen thuộc như mọi khi là bác bán báo người Ấn to béo, rồi mấy anh chị đóng vest giơ biển quảng cáo khu nhà sang trọng vừa xây xong ( những promotion girls and boys trong bộ đồ công sở?), rồi tờ rơi quảng cáo các loại từ đấm bóp đến dịch vụ chụp ảnh cưới bay phấp phới. Hôm nay có thêm một ông già.

Ông già ngồi bên vệ đường, xếp xếp từng chồng những gói gì đo đỏ nom như đồ cúng lễ, nhưng đến gần thì hoá ra là giấy ăn. Trông ông cũng như một trăm người bán giấy ăn khắp hòn đảo này ( vì ở Sing những "hợp tác xã ăn uống" - foodcourt và hawker centre không bao giờ có giấy ăn cả ); những ông già bà già nghèo nghèo mang theo một bịch to tướng đi khắp các tiệm ăn "4 for 1$. Ở đây, nhìn người giàu nghèo đôi khi cũng khó phân biệt vì ai cũng đi tàu điện xe buýt được và cũng vào cửa hàng sang chảnh được và hầu như không mấy người mặc đồ rách rưới trừ bọn trẻ ranh như kiểu em. Nên nếu hỏi em nghèo ở Sing nghĩa là gì, em sẽ kể ngay về những ông già cẩn trọng xếp từng cái túi giấy và đồ đồng nát như là văn thư dưới chân cầu thang nhà em, những bà già chào mời khăn ăn đãng trí cứ đi qua đi lại hoài, thậm chí là những người gian manh hơn, lởn vởn quanh bến xe buýt khóc lóc hòng xin được chút tiền đi lại.

Tò mò những gói giấy ấy, em đã đi được dăm bước nhưng cũng vòng lại. Vì bình thường các cụ chỉ bán loại giấy ăn bên ngoài có in bông hoa rất quê em chẳng mua bao giờ, còn của cụ này thì đều độc một loại bọc đỏ giấy trắng rất ngộ, thật là có thẩm mỹ quá. Em mới ghé lại và em chẳng kịp làm gì hay nói gì, chỉ kịp vụng về nhận lấy hai gói giấy ăn và đưa cho ông cụ một đồng. Bởi vì thế này này:


"Denmark you're from Denmark? Welcome to Singapore! The country very peaceful very beautiful, friendly people! You're from Denmark! Princess! Happy day to you! Thank you thank you! Take two more for you! You are kind, God bless you! Welcome welcome!...."


Cho đến khi em cười một nụ cười hơi méo và cố, gật đầu nhún người chào và cảm ơn khe khẽ, cho đến khi em đã đi được mươi bước quay lại nhìn thì giọng ông già vẫn vang và to khắp cái cổng MRT.  Ôi một ngày mới bắt đầu như thế đấy: cô gái bước chân quay đi, nghĩ ngợi và xao xuyến mấy điều rồi lại đành để tất thảy cuốn đi theo những chồng việc mới được đổ vào ngày hôm nay.


P/S: Gói giấy này ông cụ mua ở Waston - Premium 4 ply có slogan "Go everywhere in style". Phải có lời khen rằng đây là gói giấy ăn đẹp nhất em đã mua ở đây. Ông ấy còn nói gì nhanh, to và nhiều lắm cơ, nhưng em chỉ nhớ đại ý được có thế kia.

No comments:

Post a Comment

Leave me a few words?