Em rất nhớ hồi lớp 9, em nằm tô đầy màu hồng cho những trang cấp ba sắp tới. Như trong truyện ngắn Hoa Học Trò ý, em sẽ tình cờ gặp một bạn nam dễ thương và hay ho khi cả hai chạy đâm sầm vào nhau trước cửa toa lét chẳng hạn. Đêm hôm đấy em và cô bạn nằm ôm gối buôn chuyện tỉ tê và rúc rích đến tận khuya. Nào là bạn ấy sẽ đeo kính nhé, học giỏi môn này môn kia nhé, bạn ấy sẽ thích rock và dạy đàn cho tao nhé... Ôi, phong cách "mười điều tôi thích về một bạn trai" bắt đầu hình thành kiểu như thế.
Lớn lên thêm, những "tiêu chuẩn" ngày một đổi thay nào là làm ngành gì cũng được nhưng phải biết cảm thụ nghệ thuật, phải chân thành và thật thà ( cái này khó nói vật...), rồi nói là ôi xời ngoại hình không quan trọng lắm đâu nhưng cô nào cũng dắt thêm vài phần kiểu người dong dỏng cao nhé, vai rộng nhé, môi đẹp nhé, giọng trầm ấm nhé...
Ấy thế nhưng anh ơi,
Em quen những cặp tình nhân lộng lẫy đẹp xinh, những người yêu nhau cuồng nhiệt như lửa cháy, những người chỉ cần đi bên nhau cũng làm cho tất thảy ghen tỵ. Cám ơn họ đã cho em thấy tình yêu đẹp đẽ và thơ mộng và nồng thắm đến thế nào. Nhưng em không hiểu, tại sao con người mình hay có một định mức cho hạnh phúc? Tại sao mình cứ thích đi tìm kiếm một người phù hợp với tiêu chuẩn làm chi, cứ như đi kiếm thí sinh tham gia chương trình Siêu MẫuViệt Nam. Sao mình hay hồ đồ mà gạt bỏ hết những ai, ví dụ là dưới một mét sáu mươi lăm chẳng hạn.
Em quen biết nhiều cặp đôi kiểu thế này: sao chị thấp người nhỏ bé, răng khấp khểnh là kia và anh thì to béo đẫy đà cười khà khà mấy cái, sao hai người đi với nhau nhìn cứ như con mèo tha con chuột nhưng mắt anh chị nhìn nhau tình đến thế. Họ chẳng nói gì với nhau mà lãng mạn bay bổng như mình vẫn hay xem trên phim, họ chẳng có những màn rượt bắt bên bờ biển để ngã ùm vào nhau một cái. Em chỉ hay thấy họ nấu cho nhau ăn. Em thấy họ gắp cho nhau một miếng cà. Thấy họ nắm tay nhau đi trên phố, nhỏ nhẹ như bước chân chú mèo.
Một nguồn ấm áp vô hạn. Hạnh phúc chẳng phải là từ những điều nhỏ nhặt thế sao?
Anh có thể đểnh đoảng mà đôi lần quên ngày nọ dịp kia, có thể ghét rửa bát, không biết đánh đàn, có thể bị mọi người chê cái này một ít, cái kia một ít. Không sao, chỉ cần
Chỉ cần anh hát ru em ngủ bằng chất giọng yêu em
Và nắm tay qua đường cho em khỏi ngã.
Nếu khi nào anh có xấu tính
Làm em tim đập chân run
Một bụng bươm bướm
Đầu nóng như lửa
Mắt mờ như sương
(Thì sao nhỉ, tự dưng em quên mất lời rồi)
Nếu có cái ngày xấu tính đó thì
thì thì thì thì
Thì em sẽ chép cho anh bài này và mình sẽ cùng nhảy chân sáo đi loanh quanh trong vườn nhé?
No comments:
Post a Comment
Leave me a few words?