Nghe có vẻ đêm khuya thanh vắng và nguy hiểm như trong bài the Killing Moon, nhưng mà lúc đấy đầu óc mơ mộng ngớ ngẩn của Linh chỉ nghĩ ôi thích quá sao mà mát và nhiều sao thế! Cảm giác kiểu nằm xuống một nguồn năng lượng xong đám cỏ là dây nhợ truyền thẳng chất từ dưới đất lên da rồi thấm vào trong người rất nhẹ nhàng tình cảm.
Hẳn là cùng lúc đấy phải có ai ở đâu đấy cũng nằm trên bãi cỏ nhìn lên giời sao giăng đầy và nghĩ là "Có ai ở đầu dây bên kia không?". Rồi Linh còn nghĩ linh tinh nhiều cái khác, kiểu ai đang vui đang buồn, ai đang được tỏ tình lần đầu ai đã đi rồi và cụ thể hơn là mấy đứa bạn giờ này đang làm gì nhỉ. Nhưng tất nhiên ở trên trời thì không có câu trả lời nào cho Linh cả.
Có lẽ thay vì viết ra một cách nhảm nhí không diễn tả được cảm giác bên trong thì nên vẽ lại cho đỡ phải nghĩ cách dùng từ chăng. Rõ thích những bạn gái viết được những bài mà đọc vào cảm thấy vui và yêu đời và nhẹ nhàng nhưng rất tiếc lâu lâu rồi Linh không làm được cái bạn gái đó. Vẽ thì may ra, may ra...
Còn cái này nữa, đáng ra phải dành riêng một bài cho Unlimited phối lại Hòn Vọng Phu và Scenes from a Memory của Dream Theatre cứ càng nghe càng hay ra, nhưng chắc Linh sẽ quên mất và không viết được gì cả. Eo ơi, ăn gì mà chơi hay thế.
Có lẽ, nếu nốt nhạc và chùm nốt nhạc có cánh như bọn ruồi bọn muỗi ong bướm thì Proggressive rock sẽ là một con cực khó chịu và to không phải tai ai nó cũng chui lọt. Xong nó còn hay cáu nên mọi người thường đuổi ra trước khi nó vào được. Nhưng một khi đã đậu yên ấm trong tai ải tai ai thì nó sẽ rất yêu và tai cũng rất thương nó và hai đứa sẽ hoà thuận chia sẻ hợp âm và phối khí với nhau. Hôm nay mình cùng La thứ nhé? Ngày mai thì cùng lăn xuống đồi bass...
Thành ra Linh và Prog chơi với nhau. Rồi lại muốn threesome, Prog có thể qua lại tai Linh lẫn tai ải tai ai. Hihi.
No comments:
Post a Comment
Leave me a few words?