Wednesday, April 17, 2013

Lem-mút

Thật nực cười, đồ vật cứ không được đặt đúng chỗ của nó. Người A lại đi làm việc B, người B lại đi làm việc C. Những con người không có chuyên môn về cả nghệ thuật lẫn xây dựng, đang tìm cách dựng lên một cấu trúc cao hai tầng treo lơ lửng dựa vào những bức ảnh đẹp kiếm được trên mạng internet. Chẳng hiểu tôi đang ở đâu nữa. Một nơi mà người ta có thể chỉ vào bất kỳ tấm ảnh nào và nói rằng "Hay là mình làm giống cái này đi?"? 

Giống như những con chuột lem-mút, họ đi theo nhau mà không biết đang đi đâu về đâu. Họ vá víu, lao vào mọi góc của mê cung có thể bấu được, thất lạc và lại tất tả lao vào một ngõ cụt khác.

Tôi không hiểu tại sao những con chuột Lem-mút cứ chạy đi, đi theo con chuột đầu tiên, đi đâu cũng được miễn là vẫn đi và đi qua? Tôi không biết những con chuột có yêu không? Có thích không? Có thấy sợ gì? Có nhìn được gì ngoài mông và chân sau của tên đồng loại phía trước?

Tôi lặng lẽ đứng làm con chuột lầm lì, chẳng đi ngược chiều cũng chẳng chạy theo. Đứng nhìn bầy Lem-mút chạy đôn chạy đáo, ánh mắt buồn thiu, không biết nói gì làm gì. Thật ra là muốn nói muốn làm lắm nhưng lời nói cứ rơi tõm vào không gian chỉ nghe lại văng vẳng trong lỗ tai của chính mình. Dần dần chắc lỗ tai cũng chẳng còn tiếng vọng, chỉ còn một làn gì đó mong mỏng chạy qua não ào một cái rồi biến mất. 

Con chuột này đã bị lạc đàn lâu rồi mà. 



No comments:

Post a Comment

Leave me a few words?