Mosque là đền thờ Hồi Giáo.
Trong tất cả các loại kiến trúc tôn giáo, Mosque cuốn hút mình nhất, như ánh mắt sâu thăm thẳm buổi chiều Kuala Lumpur trong tấm mạng che mặt. Nói thì thật là xấu hổ, hồi trước nhìn các bạn quấn mạng mình cứ bị không thích kiểu gì, nhìn rất là nóng và chật chội và mất đi mái tóc buông buông trông các bạn thật là kém xinh đẹp. Nhưng bất cứ quan điểm cổ hủ bảo thủ nào cũng có thể nhanh chóng tan đi, sau hơn hai năm sống xa luỹ tre làng bây giờ mình hay ngắm các bạn mặc váy dài quấn khăn đèm đẹp lắm.
Dù ở Sing nhưng mình chưa bao giờ bước vào trong một cái Mosque cả. Mosque luôn đòi hỏi bạn một sự tôn trọng và cẩn thận khắt khe hơn chút chút. Bạn cởi bỏ dép bên ngoài, mặc quần áo váy dài và choàng khăn vào đã. Nghe thì hơi rườm rà nhưng mà sau lần đi đền Swaminarayan mình mới thấy, vứt bỏ hết các thứ bên ngoài ở ngoài rồi đi chân trần trong ngôi đền là một trong những cảm giác tuyệt nhất quả đất này. Một ngày nào đấy nhé, khi tâm thế sẵn sàng và khoan thai hơn.
Ôi thật là dông dài quá. Câu chuyện chỉ là, hôm qua mình tìm hình mấy ngôi đền đẹp để tham khảo cho lâu đài cổ tích thì thấy nhiều cái đẹp quá, mà dùng từ gì khác được không vì đẹp thôi thì thật là xấu hổ với từng phiến đá một.
Sheikh Zayed Mosque, Abu Dhabi
Mazar-i-Sharif, Afghanistan
Hassan II Mosque, Morroco
Museum of Islamic Art, Qatar.
Không phải Mosque nhưng chắc mình còn muốn đến đây hơn Mosque nữa.
Vẫn đang thật choáng vì thiết kế, mọi người có thể xem thêm trên Dezeen:
Có những thứ chạm vào người ta biết ngay là dành cho mình. Như cái ngày lớp 10 đi mua quyển "Kiến trúc đền tháp Ấn Độ" và mơ màng về Taj Mahal. Như cái ngày mê mải gặm sách Islamic art trong thư viện quốc gia... Chắc là đâu đó trong thời gian mình sẽ phải tìm một khoảnh chỉ để cho nghệ thuật Hồi thôi. Mình sẽ đến Tây Ban Nha, đi Casablanca và Marrakesh và ôi biết bao những miền đất từng rất bí hiểm sẽ có ngày in dấu chân Linh.