Tuesday, July 10, 2012

Sing rất Xinh




Sing rất xinh, đó là sự thật.

 
Tôi tình cờ phát hiện ra gần nhà, ngay bờ sông, có cây me quả rụng khắp thảm cỏ đường đi, có cây xoài trái lúc la lúc lắc trên cây, xanh và xa làm tôi lâm vào thế nước miếng chan hòa mà không biết phải làm chi. Rồi cóc nữa cơ, nhặt được 3 quả, 3 chị em  làm thịt luôn, chua buốt răng nhưng mà chắc tại đồ miễn phí hái lượm về nên vẫn thấy thích. Chỉ là mấy đứa đi lang thang dạo mát rồi nhặt nhạnh được cái gì đó, cũng là một buổi chiều dễ thương.

Còn nếu muốn khủng khiếp điển rồ, tôi sẽ làm những điều tốn kém thời gian ở đây. Ví dụ như đi bộ từ SOTA về nhà chỉ để mang được quả bóng to béo gấp 10 lần tôi về an toàn, rồi tuồn qua cửa sổ cho bạn cùng phòng hoảng hốt chơi. Hoặc là chuỗi kết hợp đạp xe/đi bộ/ đi bus thì Commonwealth về nhà, hết 3 tiếng hân hoan. Đấy sẽ là những con đường ở Sing tôi yêu nhất. Những người đã cùng với tôi lê lết mòn gót ở đấy, là những người tôi sẽ yêu thương yêu thương.

Xinh vì người Sing. Vì tôi nhớ lắm đúng luôn ngày 14/2, tôi và cô bạn ngồi picnic dưới "sân trường" với những người bạn không quen biết, nhảy nhót theo nhạc Beatles và ăn sandwich, thổi bong bóng nữa. Tất cả những gì tôi tóm vào định nghĩa tuổi trẻ dở hơi đều có thể nằm gọn trong cái thảm hồng hồng có hoa văn đấy.

Vì thi thoảng cuối tuần thật là đẹp tuyệt vời, đi ăn cơm trưa cuối cùng lại thành tham gia ban nhạc. Tôi ngồi với những ông bác giọng hào sảng tự tin, cười tươi hấp háy và còn trêu chọc chúng tôi "Chúng mày nghe nhạc này là cỡ 60 tuổi chứ không ít!", "à, Beatles à, bọn nhóc này nó đụng vào ổ rồi !'  Chất giọng cực hay và truyền cảm của bác Joe làm tôi có cảm giác cách đây ngót ngét 40 năm bác đã từng là một sát thủ cười tươi như hoa tay ôm đàn gẩy gẩy hạ gục được biết bao cô gái mặc xường xám kiêu kỳ trên hòn đảo. Cả cái liên hợp ăn uống biến thành liên hợp văn nghê, đồng ca Hey Jude cho các vị nào đi qua khuôn mặt còn nhăn nhó thì cũng phải giãn ra.

Người Việt mang cái tiếng soi mói, thế nhưng sang đến đây tất cả cũng chỉ lành mạnh dừng lại ở việc lén la lén lút nói xấu trên MRT bằng tiếng mẹ đẻ ( dù thỉnh thoảng đi đêm cũng có ngày gặp ma, haha) Có những đôi vợ chồng quanh tôi thật là đáng yêu, tuần nào cũng nhiệt tình lôi kéo bằng được tụi tôi ra khỏi nhà để sang ăn, khi thì "Chị mới thử làm kem chanh và chè đỗ đen nữa!", lúc lại "Đi, ăn cá kho ngon lắm, chị biết mấy đứa học hành bận rộn làm gì có thời gian kho cá!" Nhiều lúc cảm động rơi rớt nước mắt trong lòng nhưng vì miếng ăn ngon đã nuốt mất những lời cảm ơn có cánh rồi. Ôi cái ngày tôi rã rời từ trường về thẳng ngôi nhà siêu ấm cúng ấy, được kéo vào guitar hero chơi bét nhè trong lúc chờ cơm canh nấu chín, cảm giác như mình vừa có ông bố bà mẹ trẻ cực kun!

Có những người lạ mặt đáng yêu mà tôi chẳng có dịp gặp lần hai, ví dụ như chỉ là chào nhau trên đường đi học, ví dụ như ngồi chờ xe buýt cùng nhau cũng có thể kết thành dăm ba câu chuyện. Người Sing mang tiếng than thở nhiều, lại ganh đua và tính tình không bứt phá, nhưng cái gì cũng chỉ là một mối định kiến stereotype mà thôi. Mảnh đời con con của tôi vì những tình cảm rất chi là trong sáng ở đây mà hát lên khe khẽ.






Đấy ai bảo ở Sing toàn nhà cao tầng nào, cái này là cái gì???


Ngày Valentine khó quên, từ nghệ thuật đương đại cho tới superpower


Bonbon - hot boy của khu tập thể