Sunday, June 17, 2012

Đỗ ở đâu bây giờ?

Sông có khúc, người có lúc. Thành ra nhiều khi bạn thấy mình đang ngồi với bản thân ở đâu đó mà không ai hiểu được. Có lẽ đi vào trong đầu của mỗi người ta đều bắt gặp một nhân vật chính, con người đặc biệt đang chiến đấu với các thứ. Có tập vui, có tập buồn.

Tự chống chọi với tất cả mọi thứ không phải là một ý hay lắm với tôi. Con người hay con gì cũng thế, sinh ra là để có cặp có đôi, là để chia sẻ các thứ các thứ. Tự lực nó khác với tự kỷ.

Dây đứt lúc nào chẳng biết, tôi nhớ lời mình tự nói năm kia mà không khỏi cười một tiếng nhẹ nhõm, xót xót, trông trống. Mỗi khi cần một chốn bình yên quá đáng tôi thường cầu khe khẽ và chạm vào nó, bây giờ thì nó cũng đi đâu rồi. Có lẽ mình đã đủ lớn để chia tay sợi dây, có lẽ mình đang đón những lần dây khác, có lẽ... Vì vậy, tôi đã không đi vào đền để cầu lại một sợi dây khác như dự định.


Những lúc thế này, chẳng biết ta đang làm gì với ta. Chẳng có sợi dây nào là trong vắt, đến đoạn chúng nó rối nùi với nhau sao giải quyết mệt quá. Chẳng thấy bến đỗ bình yên nào mà thuyền cứ trôi linh tinh thôi!