Chết thật, mình không kiếm được cái ảnh nào lãng mạn hơn! |
Đại từ nhân xưng yêu thích của mình với người tình hồi trước là "anh X", "chị Y". Đúng thế, giống hệt như trong đề Văn tốt nghiệp ấy: "Chị hãy phân tích tâm trạng của Chí Phèo sau khi gặp Thị Nở."
Vì vậy cho nên trong cuộc đời cỏn con này mình chưa bao giờ có diễm phúc được buông lời "Em yêu anh" cả. Tò mò như đứa trẻ mới dậy thì tò mò về giới tính. Có ngọt hơn không? Có rung rinh như chuông như trong phim khi hai nhân vật chính đâm sầm vào nhau ở đoạn cuối? Lần đầu tiên được nghe câu "Anh yêu em" sẽ cảm thấy thế nào? Liệu có bị sướng quá xong ngất luôn?
Tại sao lại chưa bao giờ "anh, em" chắc vì hồi xưa còn trẻ con mình thấy đại từ này cứ người lớn khác thường. Hồi xưa mình rất tinh tướng: tại sao mình lại phải gọi nó là anh trong khi nó sinh sau mình tận mấy tuần? Kiểu thế. Xong rất tự hào vì khác với những đôi khác mình chẳng bao giờ phải dạ vâng một điều anh hai điều thằng đấy cả. Mình sẽ công bằng và ngang nhau ( chả hiểu trong tình yêu thì ngang nhau với không ngang nhau có ảnh hưởng gì mà lại nghĩ thế!?!!?) Nhưng một ngày khi cô gái này đã lớn hơn chuyến xe đầu tiên cũng là ngày mình băn khoăn - hay là "em" nhỉ?
Anh với em là sự cơ bản nhất của một mối tình. Chưa có bài thơ tình mùi mẫn nào bắt đầu bằng "Gửi Linh, tình yêu bé nhỏ của tớ" ( thật ra nghe cũng đáng yêu...), chưa có cảnh phim lãng mạn nào mà đôi trai gái hôn nhau thắm thiết xong nói rằng "Ôi, cuối cùng tôi đã tìm được chị. Tôi yêu chị!" Cái tiếng Việt phong ba bão táp này, cứ phải đẻ ra nhiều thật nhiều đại từ ngôi thứ thì mới cảm thấy yên vị được. Không biết bao nhiêu người đã méo mó vì nó, gặp một chị hai mươi lăm tuổi lại chào cô, gặp ông già năm mươi hai tuổi thì phải chào anh thôi vì ông ý là dây mơ rễ má với nhà nội mình, vân vân... Nhưng cũng vì sự phong phú đến đầy ắp ấy mà mình cảm nhận về mối quan hệ với người xung quanh cũng khác. Nhiều kính trọng hơn, nhiều suồng sã hơn, nhiều yêu thương hơn... cũng phần nào do sự gom góp xưng hô bấy lâu với nhau mà thành. Tiếng anh chỉ có I với You, trăm người như một thì tiếng Việt có "anh" và "em" cho hai người yêu nhau, và để phân biệt với anh trai em gái thông thường, thì mình sẽ kéo dài giọng ra một tý ở chữ "ơi" chẳng hạn, hoặc là uốn éo "anhhhhh" một cách tài tình và nũng nịu! Cũng thích lắm chứ!
Tất nhiên có những đại từ khác cũng thích lắm như "mình" với "người ta" chẳng hạn ( bố mẹ mình toàn thế hihi) nhưng quanh năm suốt tháng mà tự nhận mình là "người ta" sẽ bị mỏi mồm hơn, tốn thời gian hơn vì phải nói hai âm tiết lận ( học theo kiểu suy luận thường thấy của luật sư Bi) Nói chung "anh" "em" là tự nhiên và đơn giản nhất mà hai người trưởng thành yêu nhau có thể thoả thuận được.
Thật ra cũng có những ngoại lệ như là mình và cô bạn thân của mình. Không thể nói là tình yêu kém mùi mẫn ngọt ngào hơn người ta, tất cả chỉ là người ngoài cuộc nhìn vào nghĩ rằng "Ôi, thật á?? Sao lại thế???" mà thôi. Chính điều này còn làm cho cá nhân mình rất trân trọng hai đại từ thân thương mà thường người ta quá quen để mà nghĩ về nó. Ừ thì đời mình chưa bao giờ được người ta nhìn vào mắt, cầm hai tay "Anh yêu em" như kịch bản thông thường, nhưng mà những lời tỏ tình ( hiếm ) dành cho mình không vì thế mà bớt dễ thương. Không sao! Chưa gì mình dã tưởng tượng ra độ hyper của bản thân khi được "anh" rồi. Mình sẽ nói "anh" bằng ít nhất một chục cao độ khác nhau, sẽ kéo dài thêm một chút để nhấm nháp cái sự xa lạ của nó.
vì mình hay lẩm cẩm vì tình lắm.