Mỗi thứ sáu, tôi sống
dậy.
Như
một
người
đang yêu, tôi miệt mài hai ngày.
Mỗi
sáng thứ hai, một giấc mơ dài lại bắt đầu. Tôi bước vào một chiếc máy, quay 5
vòng. Một cỗ máy làm từ những bộ phận hăng say, cần mẫn, chiều lòng người sử
dụng nhưng cũng biết cách dở chứng khi cần. Nói chung, cỗ máy vận hành dựa trên
nguồn điện ổn định và lập trình sẵn có. Nó
không có nhiều nhược điểm lắm. Nhưng giống như một cô gái không bao giờ dùng
dao cạo râu, tôi chẳng muốn mua thứ mình không cần làm gì.
Trong một lần chuyện trò thông
thường, tôi nói với thằng bạn, điều cần nhất đối với những người như tôi là giữ
cho mình như một đứa trẻ. Tò mò, hiếu kỳ, nhiều khi hơi phiền phức cho người
lớn vì những phát mình quái gở dở hơi. Nó cười, đại ý là với những người như
nó, thế là đứt, không có trẻ con trẻ kiếc gì hết.
Còn tôi hai mươi hai tuổi rưỡi, vẫn đang đi
gọi trẻ con về chuồng. Tôi nghĩ là nó đang bị nhốt đâu đấy cũng khổ lắm, nên
tôi phải lập kế hoạch giải cứu thôi!