Sunday, September 28, 2014

Trong lòng rối bời

việc ít, nghĩ nhiều, không biết ở đâu, đi đâu, làm gì mới đúng đây.



bạn bè trách móc, mình thấy cũng tội lỗi mà chẳng biết phân giải sao bây giờ

cái năm gì mà vừa be bét vừa dễ thương.

nhớ nhà và sự bình yên chỉ nhà mới có. ăn nhờ ở đậu suốt mấy tháng rồi xạc cả người đi.





làm sao đây.

Monday, September 15, 2014

Rolling Stone and how it hasn't rained here today even though the sky has been so grey.

Tối nghe một bài hát thật là đáng yêu và hợp tình hợp lý của anh Hành khách. 



Tối 9 giờ ở một nơi mới lạ nhưng lại làm những việc như đang ở nhà, cảm giác thật kỳ quặc. Xen kẽ giữa những bận rộn và kỳ quặc ấy, tôi cân bằng mình bằng cách mơ mộng về đêm.

Tôi nhớ về những chàng trai tôi đã thích quá nhiều mà luôn đột ngột biến mất, những cô gái tôi say nắng luôn chia tay trong nồng thắm nhưng chẳng gặp lại nhau, những người tôi đã phủi phui mặc dù họ đã tốt với tôi lắm lắm.. chẳng biết giờ này họ đang ở đâu, làm gì. Đó là những mối quan hệ cực kỳ sâu đậm (với tôi?). Chúng nó ngắn ngủi như mưa rào trên da tôi nhưng lại như mưa ngâu trong lòng tôi.


Nói chung mưa vốn dĩ ít khi bay ngang qua tôi nên mỗi khi có thì tôi trân trọng từng giọt mưa ghê lắm.

Mà sao nó mãi cứ thơm thơm, buồn buồn, nhè nhẹ.






Monday, August 25, 2014

Small is Beautiful.

http://www.brainpickings.org/index.php/2014/07/07/buddhist-economics-schumacher/

I am very thankful to have stumbled upon this. And even more thankful to happily snuggle inside a bright warm studio, quenching my brain on ethics, acceptance and Buddhist economics.

To be reflected soon. I am too tight to write anything for the moment. 

Saturday, August 23, 2014

A week of gratitude.



So, my friend Tiny Pochi nominated me for a little social experiment - to list three happy thoughts for seven consecutive days. I sometimes practice these small 'exercises' to fill my brain with positivity too, but 100happydays is rather lengthy for my short-attention span. So I am very content with this 7-day of gratitude - just enough an amount to make you feel good and not yet to be bored.

It happened to fall inline with my short retreat to Melaka - hence to read these again bring out the best memories. Sometimes I had to write more than 3 - so many things to be grateful about whenever I travel.

I don't like the contagiousness of social media chains so I didn't nominate anyone nor publish my thoughts. These are really pages ripped off from a diary, only a positive and cheerful one. But I will share some here, to show Tiny Pochi what a nice little thing she has inflected on me, and to spread out positive thoughts rather than being home alone and sulky on a beautiful Saturday afternoon.

8.8.2014

1. To be able to have dinner with a bunch, sharing stories from all corners of the world over good food, and without the disruption of smart phones.

2. First time ever, I went for a full match, with team mates to cheer when we scored, with the fellas being so encouraging and supportive despite my total lack of experience and eye-hand coordination for frisbee.

3. To make someone feel a bit better simply by accompanying her for lunch.

4. To communicate with someone not verbally but expressively: I collaborated with Gary on ink/string improvisation - where I drew upon hearing his tunes. He has got to be the best guitarist I've known personally.

9.8.2014

I had so much fun and form new connections that made me forget about the internet (and work too..) for a while. When you have the least expectation and approach matters with an open heart, what you get back is beyond words.

I drew a tattoo design for Teresa while she slowly unfolded her stories. She is so genuine and sweet I couldn't help grinning at her every time our eyes meet.

10.8.2014

1. Rose up early and went for a run along Melaka river. Greeted "Morning!" to almost everyone I passed by, unexpectedly got chased by a fierce monkey and ended up in a construction site - so awkward.

2. Finding solace for myself at night time by the bridge.

3. Indian feast with the gang. Best bunch I ever met on my travel. Saw Maria entering the conversation, slowly we opened up to her and she to us. Tremendous thanks to Gary - the class clown, bonding agent, performer, my labrador puppy!






Things will start to get better if you are filled with positive thoughts, and not taking yourself for granted. I am still slowly learning how to appreciate myself better, and not to worry too much. There's always a little battle between the Me+ and Me-, but every particle of myself is feeling thankful at this very moment.

"Everything is going to be okay because where I am right now is exactly where I need to be."






















Thursday, August 21, 2014

The Public Domain Review

Ok I'm gonna do you (and myself too) a favour by sharing it here once and for all:

The Public Domain Review

Free access - downloadable - rare materials. That's it.

In their words:

"All works eventually fall out of copyright – from classics works of art to absentminded doodles – and in doing so they enter the public domain, a vast commons of material that everyone is free to enjoy, share and build upon without restriction. Our aim is to help our readers explore this rich terrain – like a small exhibition gallery at the entrance to an immense network of archives and storage rooms that lie beyond. 

With a focus on the surprising, the strange, and the beautiful, we hope to provide an ever-growing cabinet of curiosities for the digital age, a kind of hyperlinked Wunderkammer – an archive of materials which truly celebrates the breadth and variety of our shared cultural commons and the minds that have made it. "


So won't you, please?

Friday, August 15, 2014

Feminism.

As everyone else, I have some figures, role models, whatever you call them. People that I look up to and secretly wish that I'd be as captivating as them.

Celia Rowlson-Hall makes film, is a choreographer and she did THIS. There is so much feminism in her moves - her slender body like twigs but powerful and ethereal, her smile is at once innocent and cheeky twice as much. She is a chameleon - if you take a look at her videos - many different films she has played and graced. I feel for her - being an artist - a performer - yet with a shell that is completely beautiful for the soul but inadequate of the society's figure. To walk past such narrow gate is not easy, I am still trying to, and there she is, inspired me by her energy and passion heated on every little shift of her muscle.


And Quentin Jones. Oh she is gorgeous. She is eclectic and eccentric. There can't be good rationale about her works, but they speak to me of feminism, of womanly thoughts, of intangible feels I feel, lift me up from my shell - of being labelled always as a cute little girl - to high grounds where I stand as an evolving unsettling young woman.
Watch this.


And me. Girl. Woman. Girl. Woman. Small and cute. Frail twigs. I think the shell and the soul have a pretty complicated relationship, it is quite fascinating to watch how they get along amidst the unsettling demand/supply/expectation/reality/boundary/liberation mess. 

My photos. The projections of myself. My manipulation.

I don't know what I'd do with myself and with my art, but right now I am feeling charged by these women whose works are so sensuous and strong. 











Tuesday, August 5, 2014

Thailand, July 2014


To be accompanied with Heartbeat by Jose Gonzalez, as a fond reminiscence of Menno who had improvised many many tunes out of the air in no time, with a broken string guitar and me.





Kai - my cooking buddy, about 1.9m tall and 19 years old.
So young and globe-trotting, with his cheeks still pinkish plum and SO reckless.

My favourite dish - tom kha gai.
We prepared soup first thing and it was oh so goood in my itchy morning tummy.




Silpakorn university.
If I were a Thai I would be happy going to Silpakorn and
save money to travel the world and draw and make things along the way.

Thai ad always live up to its name. Always so delightful.


Amy - my train companion en route Chiang Mai. She dreamt of horse riding across vast plains of Mongolia
and had actually taken a course (but got injured..), had travelled extensively in China in her 20s,
and now a drug&medical researcher. WOW.


Friday, August 1, 2014

Những thứ rơi mãi vẫn bền (trộm vía)

Bây giờ đồ đạc đẹp mà nhanh hỏng. Với một đứa có trình độ đập phá ngang bắn tăng như mình thì dùng smartphone chẳng khác nào mang tiền đi gấp hạc giấy rồi đốt cho đẹp mắt. Nhân dịp vừa làm rơi con chuột máy tính lần thứ n mà em nó vẫn lê bước cùng mình từ Chrome cho đến thùng rác một cách trơn tru nuột nà, mình xin phép được bày tỏ lòng biết ơn và mến mộ cho những em hàng sau đây:

1. Chuột máy tính Logitech dùng lâu quá đã mờ mất tên model.

Mình đã dùng em được gần 4 năm trời kể từ khi qua Sing lần đầu tiên, dùng chuột dây dợ loằng ngoằng bực cả mình nên quyết định hốt em về với giá 28 đô la xinh. Đây là con chuột máy tính đắt nhất mình đã từng mua trong đời (mặc dù sau này đã nhìn thấy nhiều hàng khủng hơn trăm đô đến mấy trăm đô..) và cũng là con chuột đáng yêu cần mẫn nhất. Biết bao nhiêu bài tập thời đi học, bao nhiêu project freelance từ giẻ rách cho đến thăng hoa đều qua tay em cả. Em như chiếc cầu nối nho nhỏ chỉ vừa lòng bàn tay ôm, truyền tải không biết bao nhiêu nỗi niềm của mình qua mỗi lần click chuột. Mỗi lần đánh rơi em một cách thô bạo mình lại hét lên một tiếng thất thanh như bị ai đánh, rối rít xin lỗi rồi đâu lại vào đấy (em thì vẫn dùng được, mình thì lại tiếp tục làm rơi sau vài tuần-vài tháng). Cám ơn em nhiều lắm, mong em sống thọ cùng anh qua con trăng này.

2. Nokia 6300

Mình bắt đầu dùng em chắc từ khoảng 2008, sau một thời gian on/off với cái loại điện thoại nhái vớ va vớ vẩn bố mang về cho (đặc sắc nhất phải kể đến 2 sim 2 sóng có ăng ten bắt được kênh Hà Nội made in China!). Em chả có vấn đề quái gì phải phàn nàn ngoài chuyện không vào được mạng, mà hồi 2008 thì iphone và 3G vẫn chưa thịnh như bây giờ nên cũng chả sao. Một trong những em nồi đồng cối đá nhất, mình nhớ đã từng trượt tay để em lăn lông lốc mấy bậc cầu thang, thế mà em vẫn hạ cánh an toàn trong niềm biết ơn vô hạn của mình. Có lần, mình lỡ vui hè dưới biển nên em cũng xuống biển luôn, tưởng chết rồi, cuối cùng mang ra Nokia Care cấp cứu lại sống (và không mất tiền!!!). Lâu lâu sau này mình trải nghiệm smartphone với HTC rồi Lumia nhưng đều thất bại tràn trề, cuối cùng năm ngoái lại quay lại với em một thời gian dài.
Nói chung, trong tất tần tật các loại điện thoại, Nokia 6300 vẫn là ngôi sao sáng trong lòng mình. Em như kiểu cô gái một lòng chung thuỷ sắt son, cho dù thằng khốn là mình cứ ngoại tình với hết em smartphone này đến em smartphone khác, bị nó đá xong lại cun cút chạy về bên em.

3. Nokia N73

Em này mới được đưa vào sử dụng, lý do Lumia thì đã ẳng, còn 6300 thì lại ở Việt Nam mất rồi. Nhờ bạn bè cưu mang, mình được cho mượn N73 để dùng "khi nào có điện thoại mới thì trả cũng được!". Thế nên, chiếc điện thoại có nhiều kỷ niệm bền vững gắn liền với anh bạn mình hơn, nào là đã để quên trên tàu điện mà vẫn lấy lại kịp, nào là rơi không đếm xuể, nào là chi chít những reminder ngày kỷ niệm đám cưới, first date, sinh nhật bạn thân, danh bạ điện thoại dài ngoằng và những trò chơi kiểu con rắn kinh điển (giờ có lẽ đã gần tuyệt chủng)... Thật ra tất cả những thứ đấy làm mình có cảm giác đang ngồi trò chuyện với một ông già nhiều kinh nghiệm hơn, kiểu dùng một đồ vật (của người khác) có lịch sử và kỷ niệm của riêng nó, mình vừa là chủ vừa là khách. Thế mà thỉnh thoảng vẫn làm rơi và em vẫn ở bên mình, khuyến mại mình thêm cả mạng GPRS nữa.

4. Macbook 

Em này là mồ hôi xương máu những ngày đi làm ở một chỗ rất chán của mình. Tuổi đời em chưa được lâu bằng những bạn kể trên nhưng mà bởi vì giá tiền của em ở một tầm cao khác, nên mình cũng chịu khó nhẹ tay với em. Cũng có vài lần đã cộp cộp em vào chỗ này chỗ nọ, con Mòi thì thỉnh thoảng quên mất cũng đè chân đè tay lên em mấy lần  mà em vẫn cứ ngoan hiền (chưa kể có khi đám lông của nó len lỏi bộ quạt các thứ của em mà mình còn lười chưa mang đi kiểm tra mà hết xừ bảo hành rồi...). Cho em chung vào bộ sưu tập với lời nhắn gửi, mong em luôn khoẻ mạnh và vững vàng để làm cần câu kiếm tiền cũng như nguồn giải trí bất tận cho anh.


5. Ipod Shuffle

Trong một ngày quá điên vì không có máy nghe nhạc đi chạy, mình đã mua em tầm hai năm trước. Em này thì khỏi phải bàn về độ chống nước và chống quăng quật. Em đã cùng mình chạy miệt mài bao nhiêu cây số, từ hồi mình còn rởm rít chạy được hai cây cho đến ngày thăng hoa một lèo mười lăm cây (để rồi sau đó đau một bó cơ suốt 2 tuần). Em cùng mình khám phá bao nhiêu cung đường ở Singapore, từ buổi sáng sớm ở MacRitchie cho đến những chiều mặt trời lặn xuống Marina Bay. Chưa kể những chuyến đi xa có em bầu bạn trên tàu, xe, máy bay, đi bộ một mình cũng đeo em vào cho thơ mộng. Dù cho em chỉ là phương tiện để truyền tải âm nhạc đến tai mình, nhưng không có em truyền nhiệt ấy thì mình cũng chẳng thể chạy được cây số nào cả (không thể chạy mà không có nhạc được!), mà nhất là khi em lại dễ chịu và bền bỉ đến thế.





Để thay cho lời kết, mình xin được nói một trăm lần từ TRỘM VÍA, không thôi vừa viết blog khen ngợi xong chúng nó lại dở chứng thì phiền. Số phận mình đã rất lận đận với đường công nghệ rồi, mong sao những người bạn lâu năm này sẽ ở bên cạnh mình thật lâu thật lâu thật lâuuuu nữa. Cám ơn các em!







Wednesday, July 30, 2014

Gratitude



At SAM today. Sensorium.


What a day, being pampered in Boobiesland like a child like Alice in Wonderland like a dream of another past like Spirited away.

And give flowers to strangers. The little social experiment. Seeing tiny muscles being livened up, first reserved, then creased into a confusing smile, full of surprise and delight - while not knowing how to react.

Recalls of another day, lose links coming back to confuse me even further, my lone dialogue by the fountain, walking in circle, trying to learn to accept and let it go.

All the while being constantly brain-active and productive. And knowing that people are kind and helpful too.

My thoughts of gratitude for today.